Liễu Diễm Tư ở ngoài chờ ba người nói chuyện xong cũng mất tầm hơn tiếng. Sau một khoảng thời gian chờ đợi thì cánh cửa đang đóng cuối cùng đã mở ra, Liễu Nguyệt bước ra ngoài trước nói với y đã quyết định xong. Liễu Diễm Tư gật đầu, cho Liễu Hạo cùng Liễu Chi về.
“Con định thế nào?” Liễu Diễm Tư hỏi.
Liễu Nguyệt nhìn y, nói: “Con đang tính sẽ nương tay với Tuệ Mẫn nếu bà ta chịu đưa ra thuốc giải…”
“Không có thuốc giải đâu.”
Liễu Nguyệt: “…”
“Sao người biết?”
Liễu Diễm Tư không nhanh không chậm đáp: “Ta cũng đâu phải kiểu người giải quyết mọi chuyện qua loa như thế. Trước đó ta đã tới Biệt Viện để hỏi thử Tuệ Mẫn rồi. Nàng ta nói khi đó do còn chưa hết bàng hoàng vì thứ độc Nhược Mộng mà Từ Hạnh đưa cho nên đã quên mất chuyện thuốc giải.”
“…”
Liễu Diễm Tư bỗng nhếch miệng cười, nói: “Con nghĩ khi người ta đã có ý định giết chết một người thì thật sự sẽ nghĩ đến thuốc giải sao?”
Liễu Nguyệt: “…”
“Rồi sao, quyết định của con sau khi bàn bạc với hai đứa kia là gì?” Liễu Diễm Tư không quên chủ đề chính, hỏi lại.
Liễu Nguyệt ngẫm nghĩ vài giây rồi nói: “Nể tình Liễu Hạo chăm sóc con suốt khoảng thời gian con bất tỉnh thì có lẽ con muốn người xử lí nhẹ tay với bà ta một chút.”
“Nhẹ tay thế nào?”
“Chính là muốn người nới lỏng thời gian ở Biệt Viện cho bà ta. Cách tháng có thể ra ngoài một lần chẳng hạn.”
Lời này cũng chính là câu chốt Liễu Nguyệt nói với Liễu Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400981/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.