Liễu gia.
Hương Cẩm Lan bước vào Vân Du Các.
“Bên Diệp gia thế nào rồi?” Liễu Diễm Tư hỏi.
“Diệp phu nhân đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn còn đang hôn mê, chắc vì quá sốc với việc mất tích của con trai. Mà tình hình hiện giờ thế nào rồi? Chàng có tin tức gì về hai đứa chưa?” Hương Cẩm Lan nói, giọng nói không giấu nổi có phần mệt mỏi.
“Vẫn chưa có gì.” Y nói.
“Vậy phải làm sao? Chẳng nhẽ hơn mấy trăm người của chàng không thể tìm ra được hai đứa nhỏ!?” Hương Cẩm Lan trực tiếp bùng nổ.
Nguyệt Nhi của nàng mà có mệnh hệ gì thì không biết nàng sẽ phải sống sao nữa.
Sẽ không đâu…Nguyệt Nhi sẽ không có chuyện gì hết.
Hương Cẩm Lan đau lòng nghĩ.
Liễu Diễm Tư đi đến định đỡ nàng thì bị đẩy ra.
Hương Cẩm Lan nói: “Ta không sao.” Rồi xoay người trở rời đi.
Nhạn Uyên Các.
Nàng lặng lẽ ngồi xuống chiếc xích đu mà Liễu Nguyệt thường ngồi.
Tiểu Dã đã đi theo đám người của Thư Kính để tìm Nguyệt Nhi từ mấy ngày trước. Nơi này giờ trống trải vô cùng, chỉ có tiếng chim hót mới khiến cho nó có chút sức sống.
Hương Cẩm Lan chống đỡ hết nổi, lập tức suy sụp.
Nàng đã không khóc, không cho phép mình trở nên yêu đuối, cố gắng gượng suốt mấy ngày qua. Hi vọng Nguyệt Nhi có thể trở về với nàng.
Nhưng giờ nàng chịu hết nổi rồi.
Những giọt nước mắt mang theo tâm sự nặng trĩu thi nhau rơi xuống thảm cỏ xanh mướt. Hương Cẩm Lan gục xuống khóc, khuôn mặt xinh đẹp vùi trong bàn tay, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400886/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.