Cùng ngày hôm đó Tiêu Dã sau khi nghe tin Liễu Nguyệt bị cảm nặng thì lo lắng vô cùng, hận không thể một phát bay tới chỗ cô luôn.
Phải sau khi Phong Ngọc Nhi tới và truyền đạt lại lời Liễu Nguyệt nói với nàng thì hắn mới an tâm hơn phần nào.
Tiểu thư người bị cảm nặng vậy rồi mà vẫn lo cho hắn.
Tiêu Dã thầm nhủ. Mình phải mau khỏi để có thể chăm sóc cho người mới được.
Còn người đứng sau dàn dựng tất cả lúc này đang hối hận vì việc làm của mình.
Con mẹ nó đau đầu quá, tại vì tối qua cố tình tắm nước lạnh ư?
Liễu Nguyệt nghĩ.
Biết thế giả ốm cho lành, tự dưng chuốc họa vào thân.
May mà có Hương Cẩm Lan cận kề chăm sóc nên bệnh tình của Liễu Nguyệt cũng đã thuyên giảm, chỉ mất bốn ngày đề hồi phục, nhưng cô lại quyết ở lì không chịu tới trường.
“Con nói sao? Vẫn chưa muốn đến trường?” Hương Cẩm Lan sốt ruột hỏi, đã hơn hai tuần kể từ khi Liễu Nguyệt bị cảm rồi được đưa về nhà, không hiểu sao cứ mỗi lần nhắc đến chuyện trở lại trường thì cô lại viện đủ mọi lí do để trì hoãn.
Nàng sốt sắng không thôi.
Còn Liễu Nguyệt thì có vẻ vẫn bình chân như vại.
Sao mình có thể đến trường được, kế hoạch mới hoàn thành được một nửa quá trình, cố lắm cũng phải kì kèo ở lại đây cho hết một tháng.
Liễu Nguyệt nghĩ.
“Mẹ, con vẫn chưa muốn tới đó.” Liễu Nguyệt làm nũng nói. Chiêu này không chỉ có hiệu quả với Tiêu Dã mà Hương Cẩm Lan cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400873/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.