Đường tới kí túc xá.
“A Dã, ngươi giận à?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Không có, ta không dám giận tiểu thư.” Tiêu Dã nói.
Thế [ Độ tức giận: 2 ] này là cái gì?
Liễu Nguyệt buồn cười nghĩ.
Tay cô bị hắn nắm chặt, người đằng trước nhất quyết phải nhìn bằng được cô bước chân vào kí túc xá mới chịu buông.
Liễu Nguyệt lại ngán ngẩm lắc đầu.
[ Độ tức giận: 3 ]
[ Cảnh báo: Không nên để độ tức giận vượt quá 10 ]
Hệ thống “ân cần” hiện lên nhắc nhở.
Liễu Nguyệt: “…”
Lại phải dở chiêu cũ rồi.
“A Dã ~” Liễu Nguyệt làm nũng gọi hắn.
Nếu có thể trao giải lật mặt của năm thì nó nên là dành cho cô.
Bước chân Tiêu Dã bỗng khựng lại, nhưng hắn quyết không quay đầu, chỉ nói: “Vâng?”
Thấy thế Liễu Nguyệt lại cầm lấy tay hắn lắc qua lắc lại: “A Dã~ ngươi đừng giận nữa mà, được không?”
Tai Tiêu Dã bỗng đỏ lên.
“Ngươi mà còn giận ta là ta giận ngươi đó.” Giọng Liễu Nguyệt bỗng nghiêm lại.
Thường đều là nô bộc lấy lòng chủ tử, nhưng đối với mối quan hệ của cô và Tiêu Dã thì lại ngược lại. Hắn giận, cô dỗ, hắn dỗi, cô cũng dỗ. Liễu Nguyệt thấy việc này cũng chả có gì to tát, Tiêu Dã hắn rất dễ dỗ, nói vài câu là dỗ được ngay, nếu không được thì chỉ còn cách cuối cùng, chính là giận ngược lại hắn.
Đúng như dự đoán Tiêu Dã quay người lại, trong đôi mắt của hắn lặng lẽ phản chiếu hình ảnh của cô.
Liễu Nguyệt bị hắn làm cho giật mình.
“A Dã, mắt ngươi hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/400870/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.