Liễu Nguyệt chắc nhẩm bản thân ngồi im bất động để Tiêu Dã ôm cũng phải được gần một canh giờ rồi, còn có lúc cô ngủ quên nữa chứ.
Cơ mà nhìn sắc mặt của hắn có vẻ thoải mái lắm, coi cái biểu cảm thoả mãn tới mức nào kìa.
“…”
“Tiêu Dã.”
“Ừm…” Hắn đáp, “Tỉnh rồi sao?”
“Đến lúc ta phải đi rồi.” Cô nói.
Dứt lời cánh tay đang ôm lấy cô bất ngờ siết chặt, ánh mắt Tiêu Dã nhìn Liễu Nguyệt hoàn toàn mất đi sự dịu dàng vốn có, thay vào đó là sự u ám đáng sợ tới cực điểm.
“Tại sao phải đi?”
“Em còn muốn đi đâu nữa?”
“Lại định rời bỏ ta nữa sao?”
Âm điệu lạnh lẽo chất vấn cô hết câu này tới câu khác.
Càng lúc càng dồn dập, càng ngày càng mất kiểu soát.
“Tiêu Dã, này, ngươi làm sao vậy?” Liễu Nguyệt nói, “Đừng làm ta sợ.”
Lúc này Tiêu Dã mới lấy lại được chút lý trí, hắn nhìn cô, sự hoảng loạn hiện rõ lên trong đôi mắt.
“Nguyệt Nguyệt.” Hắn chôn sâu mặt vào cổ Liễu Nguyệt, tham lam hít lấy mùi hương của cô, giọng nói nỉ non vô cùng yếu ớt.
Lâu sau Liễu Nguyệt mới nghe được giọng nói của Tiêu Dã lần nữa, hắn dịu giọng thoả hiệp: “Được rồi, ta sẽ cho em về. Nhưng em phải uống cùng ta một tách trà trước khi đi.”
“Mười tách cũng được.”
“Chỉ được một tách thôi.” Hắn nói, nếu uống nhiều hơn nữa thì hắn không dám chắc sẽ có chuyện gì xảy ra với cô đâu.
Tiêu Dã đi ra ngoài pha trà, còn không quên dặn dò Liễu Nguyệt phải ngoan ngoãn ở yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1831002/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.