“Vương gia, là ta có lỗi trước, người đừng khiến bọn họ khó xử.” Ngọc Dao Dao nấp sau lưng Hàn Quân thút thít nói, nước mắt trực trào rơi.
Hàn Quân nghe vậy ánh mắt thoáng nhu hoà, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của nàng ta, nói: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi không kẻ nào dám bắt nạt muội đâu. Người của ta không bao giờ sai, cho dù có sai ta cũng bắt nó thành đúng.”
Tiêu Dã: “…”
Liễu Nguyệt: “…”
Bá đạo thế này, mẹ nó đúng chỉ có nam chính mới thốt ra được câu này.
Liễu Nguyệt nghĩ.
Mặt dày.
Không biết xấu hổ.
Bốn từ đó như muốn hiện rõ trên gương mặt của Tiêu Dã khi chứng kiến cuộc đối thoại vừa xong.
Nhưng cho dù có đổi lại là hắn, khi thấy nữ nhân của mình bị như vậy thì hắn cũng sẽ đứng ra bảo vệ cô vô điều kiện thôi.
Tiêu Dã lén nhìn Liễu Nguyệt, thấy được sắc mặt cô vẫn lãnh đạm như cũ, thậm chí còn tỏ ra chút ghét bỏ.
Phải rồi, cô ghét mấy kẻ yếu đuối. Có lẽ hai tên này đã được liệt vào danh sách đen rồi.
Hắn cười nhẹ, nghĩ.
“Ngươi đứng được không? Chân có bị sao không?”
Liễu Nguyệt nghe thấy câu hỏi quan tâm của Tiêu Dã thì thoáng nhìn tới phần chân váy bị tô canh đổ vào ướt một mảng của mình, không nói một lời đã lấy tay kéo lên.
Tiêu Dã mở to hai mắt đầy kinh ngạc với hành động nhanh tới bất ngờ của cô. Chưa đợi Liễu Nguyệt quay ra nói với hắn tình hình của đôi chân thì một giây trước khi nó chưa bị vén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830932/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.