Sao lại phải cảm thấy mất mát cơ chứ tên chết tiệt này.
Việc cô ấy làm là đúng, ngươi không phải đặc biệt nhất.
Đừng có mong chờ sự đối xử đặc biệt gì ở đây.
Tiêu Dã rũ mắt, mặt không biểu tình nhưng nội tâm lại dậy sóng.
Vì thế hắn quyết định nằm ngủ với nỗi buồn mang mác trong lòng.
Bên phòng Liễu Nguyệt.
Cô hiện tại cũng đang ngồi trầm từ nhìn hai cái chăn trên giường mình, đặc biệt là cái chăn của Tiêu Dã.
Làm thế liệu có đúng không?
Có nên trả cái chăn lại cho hắn không ta?
Tự dưng nhận nó làm gì không biết…Mà cũng không đúng, chẳng phải là hắn nhét vào tay mình rồi bỏ đi luôn sao?
Cuối cùng Liễu Nguyệt vò đầu mình thành một tổ, chỉ đành ôm một mớ rối bời trong lòng theo mình đắp chăn đi ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau.
“Xe ngựa tới rồi.”
“Cáo từ hai ông bà.” Liễu Nguyệt ở ngoài, vẫy tay cười nói.
“Sẽ còn gặp lại mà.” Lão Từ cũng nở nụ cười nói với cô.
Tiêu Dã thì nghiêm túc hơn, cúi chào lão Từ cùng với bà Từ sau đó mới rời đi.
“Chào đại thúc.” Cô được Tiêu Dã đỡ lên xe ngựa, nói với người ở trong xe.
Người trong xe là một người trạc tầm sáu mươi bảy mươi tuổi. Đôi mắt điều hâu sắc bén cùng với bộ râu quai nón ở dưới cằm càng làm tôn lên dáng vẻ nghiêm khắc và khó gần của ông.
“Xin chào.” Ông gật đầu lãnh đạm đáp lại.
Tiêu Dã vào sau, cũng đáp lễ chào hỏi: “Khâu tiên sinh, đã làm phiền người.”
“Lão Từ đã thành tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830884/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.