Khoảng thời gian ở sơn trại trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã hai ngày trôi qua.
Trong lúc đó thì cuộc sống của Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã tương đối ổn, chỉ ăn và nghỉ ngơi, khi nào vui vui thì sẽ tới giúp đám người ở sơn trại một số thứ. Điều trở ngại lớn nhất chính là việc Bội Hạ Vân sau hôm ở phòng ăn thì dường như đã để cho Tiêu Dã lọt vào mắt xanh của mình.
Mỗi khi thấy hắn, Bội Hạ Vân đều sẽ chạy về phía có hai người, nhưng chủ yếu nhắm tới Tiêu Dã là chính.
“Công tử, ta muốn gả cho ngươi.”
“Cô nương, ta rất thích phu quân của cô, liệu có thể nhường chàng lại cho ta không?”
“Ngươi muốn gì cũng được, không bỏ nương tử hiện tại mà lập ta làm thiếp cũng được. Người đẹp như chàng, ta nhìn thế nào cũng thuận mắt.”
Tiêu Dã: “…”
Liễu Nguyệt: “…”
Tư tưởng của hai huynh muội họ Bội, mẹ nó cũng vi diệu quá rồi.
Hết xin nhường vợ lại xúi người ta nhường chồng.
Thấm nổi sao?
…
“Hôm nay chính là ngày cuối cùng chúng ta ở đây, sau này không cần gặp lại cái thể loại phiền phức kia nữa.” Tiêu Dã lạnh giọng nói, đầu hắn nổi hắc tuyến âm u đóng cửa phòng lại.
Liễu Nguyệt đang ngồi trong phòng phì cười hỏi: “Lại vừa bị mỹ nhân ghẹo à?”
Tiêu Dã lạnh lùng nhìn cô, “hừ” lạnh một tiếng xong cũng chẳng đáp lại.
“Đêm nay quân lính sẽ đánh lên đây đúng không?” Liễu Nguyệt hỏi, “Cái chiến dịch thanh trừng ý.”
“Ừ.” Hắn nhàn nhạt đáp, “Bên đó bảo chúng ta không cần nhúng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830870/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.