Chu Vận đi rồi, Tiêu Dã cùng Liễu Nguyệt hai mắt nhìn nhau. Cô sau đó cẩn thận đi ra ngoài xem xét xung quanh kiểm tra thật sự không có kẻ nào nghe lén mới trở về phòng đóng cửa lại.
“Tính sao bây giờ p-h-u q-u-â-n.” Liễu Nguyệt cười khổ nhìn hắn, nói.
Tiêu Dã: “Ta vẫn chưa biết mấy tên này là ai.”
“Để ta kể cho người.” Liễu Nguyệt nói, nói rồi cô đi tới bên giường ngồi bên cạnh Tiêu Dã. Làm bộ nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ đây này…”
…
Hai người chụm đầu vào nhau nói khá lâu, hơn nữa Liễu Nguyệt còn đặc biệt dùng âm lượng nói chỉ đủ để hai người nghe được, tuyệt đối không có chuyện kẻ thứ ba nghe thấy.
Tiêu Dã nghe xong, chẳng biết nên vui hay thấy ngớ ngẩn vì bỗng dưng được cô nhận làm phu quân.
“Giờ ta phải gọi ngươi là nương tử?” Hắn có chút chưa chấp nổi hỏi.
“Đương nhiên.” Liễu Nguyệt nói. “Phu quân, ta sẽ gọi chàng là A Dã.”
Tiêu Dã đè nén rung động trong lòng, mặt không đổi sắc nói: “Sao lại gọi A Dã.”
“Gọi vậy nghe quen hơn, hơn nữa ta thích gọi thế.” Cô nói. “Tính ta hay bất cẩn, không thuận miệng nhỡ gọi nhầm thì sao.”
Liễu Nguyệt không hề nói sai, hồi xưa cô một ngày không gọi “A Dã” một lần thì chắc chắn cô không phải Liễu Nguyệt. Mà hơn cả thế chính là việc Tiêu Dã hắn thích cô gọi hắn như vậy, chỉ hận cô không thể quên cái tên Tiêu Dã này đi mà suốt ngày gọi hắn là A Dã như hồi trước.
Thấy Tiêu Dã không có phản đối, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830838/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.