Liễu Nguyệt nghe xong câu nói đó thì tức giận ngước lên trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Dã không muốn thừa nhận, nhưng cô lúc tức giận vẫn luôn động lòng người như vậy.
Không còn lạnh lùng nhìn hắn nữa, vẻ mặt Liễu Nguyệt sẽ diễn biến vô cùng sinh động trước mắt hắn.
Hệt như con mèo nhỏ bị chọc giận, không thể làm ngơ nữa mà xù hết lông lên.
Nghĩ vậy Tiêu Dã khẽ nheo mắt, phủ lên đó một tầng sắc u ám. Đôi môi vì bị cô cắn rách còn vương chút màu máu, hắn khẽ liếm lên đó, bày ra một bộ dáng lưu manh nói: “Liễu tiểu thư thấy kĩ thuật hôn của ta thế nào. Không làm người thất vọng đúng không?”
“Ngươi nói là ngươi không còn thích ta, vậy con mẹ nó ngươi vừa làm trò gì thế hả, thơm má ta chắc.” Liễu Nguyệt giận dữ nói. “Mà mẹ nó người bình thường thì người ta cũng chẳng thơm má nhau đâu, nhất là với kẻ mình hận.”
Đáp lại cô là tiếng cười có phần trầm đục của Tiêu Dã vang lên, hắn khẽ bật cười đầy chế giễu, nói: “Ta hôn ngươi thì đã sao, đâu phải cứ yêu thì mới được phép hôn. Là tại ngươi làm cho ta giận, ta không kiểm soát được bản thân nên mới muốn trả đũa lại ngươi chút. Chứ một kẻ tính tình đã xấu lại còn chẳng có chút thú vị nào, bổn vương còn lâu mới thích ngươi. Da thì trắng bệch người thì lạnh toát, tính khí khó ở, thử hỏi xem kẻ nào dám thích ngươi. Trước đó chắc mắt ta bị mù rồi nên mới động lòng được với ngươi, Liễu Nguyệt, bổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830802/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.