Vì hắn mà cô đã lỡ mất thời khắc rước dâu quan trọng.
Giờ có lẽ Liễu Chi đã lên kiệu hoa về nhà chồng rồi cũng nên.
Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng tạm thời bỏ qua chuyện của kẻ mặc đồ đen kia, chân ai nấy cũng tăng hết tốc lực đi về phía trung tâm buổi lễ.
Liễu Hạo đứng đó, vẻ mặt cậu sốt ruột hết nhìn trái lại nhìn phải. Đến khi Liễu Nguyệt ở sau gọi một tiếng “Liễu Hạo” thì cậu mới quay đầu lại, từ sốt ruột chuyển sang trách móc, Liễu Hạo nói: “Đi đâu nãy giờ thế hả? Ngươi bảo đi một tí rồi về cơ mà, một tí của ngươi thế à.”
“Có chút chuyện, lát kể cho ngươi sau. Ở đây sao rồi?”
“Sao chăng cái gì?” Liễu Hạo nói.
Liễu Nguyệt: “Thì tân lang, y tới chưa?”
Liễu Hạo nhíu mày, nói: “Tới rước Liễu Chi về từ lâu rồi.”
“Thế ngươi có thấy được mặt của y không?” Cô hỏi.
“Thấy.”
Liễu Nguyệt nghe vậy lập tức hỏi tiếp: “Thế trông y thế nào? Ông chú hay lão khọm. Cha có bảo Liễu Chi được cưới về làm chính thất.”
“Này, trả lời đi chứ.”
Liễu Hạo đen mặt nhắm chặt mắt, nói: “Mẹ nó ngươi không tin được đâu.”
“…”
“Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta ra kia ngồi xong ta nói cho hai ngươi.”
Cả ba người sau đó đi đến ngồi xuống một bàn tiệc còn đầy đủ kẹo bánh bên cạnh. Gia nhân trong nhà cũng biết điều mà không lảng vảng quanh họ. Liễu Chi về nhà chồng, theo lí còn phải làm một vài nghi thức cưới xin ở bên đó nên Liễu Diễm Tư cùng mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-soi-trong-nha-chay-mau-nam-chinh-hac-hoa-roi/1830780/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.