Sau khi Thiên Âm bị đưa đi không được bao lâu, cái sọt kia không hiểu sao lập tức bốc cháy, đốt trụi tất cả da thú và đồ vật xung quanh nó. Mọi người trong tộc Báo lập tức nhanh chóng cõng nước dập lửa, nhưng kỳ lạ là, chỉ cần nước xối đến đâu thì lửa lập tức lại lan đến đấy. Hoàn toàn không có dấu hiệu bị dập tắt, càng cháy càng lớn, không hề có dấu hiệu dừng lại.
– Ông nội, xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại có cháy?
Bông Bông xoa mồ hôi bị nóng đổ ra trên trán, lo lắng nhìn Ông Nội hỏi dò. Tuy những việc cháy thế này, bọn họ không phải là chưa từng gặp qua, nhưng hiện tại là mùa thu còn sắp sửa sang đông, ánh mặt trời cũng không hề gay gắt. Đột nhiên lại có cháy, lại còn cháy lớn như vậy thì thật sự không phải chuyện thường.
– Ông cũng không biết, mau, mau giúp dập lửa!
Ông Nội ôm đồ đựng nước bằng gỗ lớn chạy nhanh, không quay đầu lại nói lớn. Đám thú trong tộc đều đã được huy động gần hết, ngoại trừ một số thú non mới sinh còn yếu ớt, những báo còn lại đều cật lực bê nước chạy ngược chạy xuôi.
Bông Bông cũng không nhiều lời, lập tức hóa Báo lao vào phụ giúp. Sức lực lúc hóa thú của cô lớn hơn lúc ở dạng hai chân, tốc độ cũng nhanh hơn, có thể giúp được hơn rất nhiều.
Trái với tình trạng hỗn loạn ở tộc Báo, bên Thiên Âm lại có vẻ như nhàn nhã hơn hẳn.
Người xưa cưỡi ngựa bắn cung,
Riêng tôi cưỡi nhện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-rong-duong-gia/1800787/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.