Chương trước
Chương sau
Lai Hinh vừa thắt xong nút cuối cùng thì đám hổ bên kia cũng đã lục đục chuẩn bị đi săn.
Mọi người thấy cô ôm theo một đống dây leo và đá trở lại thì có chút hiếu kỳ. Lâm Thố liền trực tiếp xoay quanh tò mò khẩy khẩy chọt chọt cho mấy cục đá lắc lư.
"Giống cái, đây là thứ gì vậy? Đồ chơi sao?"
"Đồ chơi? Đây là vũ khí đi săn tối thượng của tôi!" Lai Hinh nói xong liền trực tiếp bỏ qua hắn đi đến một bên.
Đồ chơi? Đám thú này cũng có khái niệm về đồ chơi sao? Với cái hoàn cảnh hoang dã toàn ăn và bị ăn thế này, cô thật sự không nghĩ tới, đám này còn có thể nghĩ đến việc chơi đùa giải trí đấy.
Diệp Lục thấy cô mang đống đồ có chút lỉnh kỉnh liền ngỏ ý muốn giúp. Lai Hinh liền trực tiếp ném toàn bộ cho cậu ta.
Chậc! Có culi miễn phí, dại gì không dùng. Hơn nữa với sức của con hổ này thì ôm chút đồ này cùng lắm chỉ như nhấc cái ly uống nước là cùng. Đùa gì chứ, lúc nảy ai vác con hươu to tướng mấy chục ký và vẫn chạy ton ton không rớt một giọt mồ hôi?
Đợi đám người đã đi xa thì Lâm Thố mới kịp hoàn hồn, vội vã co giò đuổi theo. Giống cái này, không phải là lại tính lấy đá chọi mồi đấy chứ? Ô Ô, vậy là chiều nay lại không săn được thú rồi!
Địa điểm săn bắt buổi chiều đã được thay đổi. Cũng là một đồng cỏ nhưng khác hẳn so với lúc sáng. Nếu bên kia chỉ là đồng cỏ phổ thông bình thường, thì cỏ ở đây lại có màu như vỏ cam, mỏng, mềm, cao chừng đến đầu gối, rất tiện cho việc ẩn nấp, nhưng cũng khó quan sát.
Vì đã có kinh nghiệm từ sáng, nên lần này, đám thú tự giác chọn nơi săn cách Lai Hinh một khoảng xa. Vậy nên, trong bán kính năm mét quanh Lai Hinh chỉ có Diệp Lục và Lâm Thố.
Nếu như lấy Lai Hinh và Diệp Lục làm tâm, thì cái tên mất nết kia vừa đúng là đường tròn.
Lâm Thố khó khăn suy nghĩ, hắn vừa muốn săn được thú, lại vừa không muốn bỏ lỡ mất màn giống cái chọi thú có một không hai sắp diễn ra. Xa quá thì không nhìn được đặc sắc, gần quá thì lại sợ không săn được mồi. Làm sao đây?
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Thố gặp phải tình huống nan đề như vậy. Cho dù là đứng trước thú săn mồi cỡ lớn, hắn cũng chưa từng hoang mang như vậy quá.
Nếu Lai Hinh biết được con hổ mất nết này lòng vòng xung quanh gần cả tiếng đồng hồ là để hít drama của mình. Thì chắc chắn không cần đợi con mồi xuất hiện, Lai Hinh liền trực tiếp dùng đống vũ khí tối thượng này xử nó.
"Loạt Soạt" một vài tiếng động nhỏ truyền tới từ bụi cây phía xa. Lai Hinh nheo mắt, nhưng đám cỏ này thật sự là quá cản tầm nhìn.
Tiếng "loạt soạt" mỗi lúc một lớn, đám Diệp Lục có thể dựa vào kinh nghiệm và tiếng động để phán đoán con mồi đang làm gì. Nhưng còn Lai Hinh? Cô chỉ là ma mới, hơn nữa tai cũng không có thính đến vậy!
Vừa vặn, cách không xa có một cái cây lớn. Lai Hinh kéo tay Diệp Lục đang ngồi bên cạnh, chỉ hướng cây, sau đó liền nhanh nhẹn lại gần.
Diệp Lục vốn muốn ở lại chỗ cũ, vị trí này rất thuận lợi đê săn, nhưng thấy Lai Hinh đi cũng liền vác theo đống đồ của cô nhanh chóng đuổi theo.
Vì sợ con thú phát hiện, nên cả hai đều di chuyển rất nhẹ nhành. Sau khi đến được gốc cây, Lai Hinh liền thoăn thoắt trèo lên cao quan sát tình hình.
Diệp Lục chỉ có thể hạ thấp người, núp dưới gốc cây. Đùa gì chứ! Có ai đã thấy qua hổ trèo cây bao giờ chưa?
Ở đám cỏ phía trước, một con thú lông trắng đang chôn đầu vào đất, liên tục đào bới gì đó.
Đợi đến khi con thú đó ngẩng đầu lên, Lai Hinh liền không kìm được mà trừng lớn mắt. Cái, cái gì vậy? Đây là cái giống gì vậy? Đầu heo tai thỏ, tứ chi có vuốt! Con thú trước mặt hòan toàn có thể dùng tám từ này để hình dung.
Con thú có vẻ rất cảnh giác, rướn cao người hếch hếch hai tai dài như nghe ngóng, được một lúc mới lại chui xuống hố đào tiếp.
Lai Hinh không nhịn được kéo tay Diệp Lục hỏi, nhưng lại phát hiện con hổ đó không có ở bên. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể từ từ tụt xuống.
"Này, anh ở đây làm gì vậy? Sao không lên trên?"
Diệp Lục nghe cô hỏi thì có chút xấu hổ gãi gãi đầu: "Ta... ta không biết trèo cây!"
Lai Hinh vỗ trán. Quên mất, thằng cha này là cọp!
"Con thú đó là giống gì thế? Sao lại kỳ lạ như vậy?"
"Kỳ lạ?" Nên biết loài heo này chính là động vật phổ biến quanh đây, không ai là không biết. Lại chợt nhớ đến Lai Hinh là thú Vượn đến từ thảo nguyên bên kia, hẳn là động vật hai bên có chút khác biệt, cũng liền đè thấp giọng giải thích.
"Đây là Heo Nhảy, là thú ăn quả, quanh đây có rất nhiều, em cứ đợi một lát mà xem. Chúng nó còn chưa ra hết đâu!"
Lai Hinh gật đầu ra vẻ đã hiểu, rồi nhanh chóng trèo lại lên cây. Đợi thêm vài phút, quả nhiên có thêm năm, sáu con Heo Nhảy xuất hiện. Những con này sau khi ngửi ngửi, tìm tìm gì đó trên mặt đất, cũng liền nhanh chóng bắt đầu đào bới.
Vì ở trên cao nên Lai Hinh có thể dễ dàng thấy được vị trí và khoảng cách của hai bên. Đám hổ đã tạo thành hình vòng cung bao lấy lũ Heo Nhảy từ lúc nào, miệng cung hướng về phía đám heo xuất hiện, nhưng nhìn qua bọn họ vẫn chưa có ý gì là muốn lao vào. Cô lại kiên nhẫn đợi thêm một lúc.
Số heo đã lên đến vài chục con, tiếng loạt soạt đào bới vang vọng khắp cả cánh đồng. Lai Hinh có cảm giác, dường như mức độ cảnh giác của lũ heo đã giảm dần. Cô để ý, có vài con từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm đào đất, đầu không hề ngẩng lên lấy một lần. Có khi đám hổ đi lướt qua sau lưng, bọn chúng cũng không hay biết gì mà tiếp tục đào.
Là vì xung quang toàn đồng loại, nên không cần phải tiếp tục cảnh giác sao?
"Crec Crec Crec...." Tiếng kêu chói tai từ một cái hố vọng đến. Đám heo xung quang nghe được lập tức nhào tới nhảy vào cái hố đó, mấy phút sau liền lôi lên một nhánh cây lớn.
Có vẻ như đồ vật quá lớn, đám heo trên đồng đều tập trung lại ra sức kéo nhánh cây ra. Một tiếng động lớn vang lên, khói bụi mù mịt. Đến khi đám bụi tản ra thì không chỉ đám heo mà hai mắt Lai Hinh cũng tỏa sáng.
Trời ạ! Đáng ra cô phải sớm đoán ra, đám này trừ cái bản mặt heo và móng vuốt sắc nhọn ra thì mọi đặc tính còn lại đều giống thỏ. Thỏ ăn cà rốt, vậy nên thứ chúng đào cũng chính là cà rốt a. Nhánh cây chỉ là cùi, đây đích thực là một củ cà rốt siêu to khổng lồ. Cô thấy mà còn thèm đây này. Oa Oa Oa!
Đám hổ đã chuyển từ vòng cung sang vòng tròn, hoàn toàn vây lấy lũ heo.
Sau khi kéo được, bọn chúng liền tranh nhau lao vào gặm lấy gặm để cà rốt. Nhưng heo quá đông, củ cà rốt lại có hạn, đám heo từ chế độ đồng bọn lập tức chuyển sang thù địch, lao vào tấn công nhau. Có vài con tranh thủ gặm cà rốt liền bị con khác dùng móng cào bay.
Toàn bộ heo đã vo thành một đoàn kế bên củ cả rốt. Nếu như lúc này có lưới, một phát giăng ra có thể chụp hết toàn bộ.
"Gầm" Tiếng hổ gầm lớn, hơn hai mươi con hổ lập tức nhào về phía đám heo. Lai Hinh nhanh chóng từ trên cây nhảy xuống.
"Diệp... "
Vừa định mở miệng kêu Diệp Lục thì phát hiện con cọp đó đã sớm lao vào vòng tranh đấu từ lâu.
"Mẹ nó, Diệp Lục, đi mà cũng không hú nhau được lấy một tiếng!" Lao Hinh hét lớn, dồn toàn lực ôm đống vũ khí dưới gốc cây chạy tới.
Đám heo bị tấn công bất ngờ, phần lớn đều đã bị chụp, số còn lại may mắn thoát được thì hoảng sợ chạy nhảy loạn xạ.
Không uổng công cái tên Heo Nhảy, bọn chúng nhảy vừa cao lại vừa xa, khi tiếp cận được thì con heo đã nhanh chóng nhảy đi. Đám hổ căn bản là không thể bắt được, đành bỏ qua những con đã thoát, chỉ tập trung thu dọn những con bị vây.
Lai Hinh thở hồng hộc ném đống đá xuống đất. Tại sao? Gần hơn mấy chục cái hố, nhưng củ cà rốt này lại được lôi lên từ cái cách xa cô nhất???
Vừa thở được một hơi thì bên cạnh đã lướt qua một bóng trắng. Bóng trắng? Mồi? Theo bản năng, Lai Hinh lập tức lấy lên một chùm dây, xoay vài vòng rồi ném mạnh.
Con heo đang nhảy liền đụng phải thứ gì đó, hai chân nhanh chóng bị trói chặt, rớt trên mặt đất ra sức vùng vẫy.
Không dừng lại, Lai Hinh lại tiếp tục lấy thêm cái nữa, lùi một chân lấy đà, sau đó xoay mạnh ném về một con heo đang chạy cách đó không xa.
Bola - một công cụ săn bắt độc đáo do người Eskimo phát minh. Được sử dụng để bắt sống chim đang bay và thú đang chạy.
Cấu tạo của nó rất đơn giản, chỉ là ba sợi dây dài khoảng một mét, một đầu được nối lại với nhau, một đầu buộc đá hoặc túi cát nặng vừa tay.
Nói ra cũng thật trùng hợp, loại dây mà cô sử dụng để làm Bola, chính là dây leo mà hôm qua đám Bốn Béo dùng để treo lợn lên giá nướng. Rất chắc chắn, ngoại trừ đường kính hơi nhỏ và có màu dâu rừng ra thì không khác dây thừng là bao. Xung quanh đây có rất nhiều, tùy tiện đi lại cũng có thể vơ được một mớ.
Nhờ vào Bola mà hôm nay Lai Hinh bội thu, cô tự mình bắt được bốn con heo và một con chim bồ câu lớn. Sao? Muốn hỏi con chim bồ câu ở đâu ra à?
Lai Hinh vừa chạy vừa xoay dây chuẩn bị bắt con heo đang chạy phía trước. Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một cánh chim, đến khi định thần lại thì con bồ câu đã nằm dãy đành đạch trên mặt đất.
Thiện tai! Lai Hinh xin thề là cô chỉ muốn bắt heo. Nhưng nếu ông trời đã muốn dùng chim thế heo thì cô cũng xin vui vẻ nhận lấy làm món canh hầm bổ thân vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.