Chương trước
Chương sau
Phần lớn sói đều tập trung đông ở đám cọ dầu gần vách đá, những cây cao lớn có chút xa thì chỉ có thưa thớt vài ba con.
Cứ mỗi hai bước nhảy, sói từ trong các tán cây gần đó sẽ đồng loạt nhào đến tấn công. Nhưng cái kỳ lạ chính là, bọn chúng chủ yếu chỉ đánh về phía Diệp Lục, với Cự Phách và Tia Chớp thì chỉ đánh vồ sang hai bên.
Nếu như chỉ có một lần hai lần thì có thể xem là vô ý đánh hụt, nhưng liên tục và đồng đều như thế này thì chắc chắn là cố ý.
Nhưng mục đích của bọn chúng là gì?
Trong lúc Lai Hinh còn đang suy nghĩ thì Cự Phách đã nhảy được thêm hai bước lớn, ngay khi cậu ta vừa nhảy lên né một con sói đang đánh tới, thì một bóng đen từ trong tán cây cọ dầu cao vút chợt lao ra, phóng nhanh về phía Lai Hinh và Jenny.
Lai Hinh híp mắt nhìn tình cảnh trước mặt.
Không sai! Chính là như vậy! Những con sói có thể trạng to lớn và sức bật khỏe được sắp xếp trên những tán cây cao nhất. Đám sói bên dưới này chỉ là chốt thí làm phân tán sự chú ý và lùa bọn Cự Phách đến vị trí thuận lợi cho bọn chúng tấn công. Từ khoảng cách, cự ly và cả sức bật đều đã được tính toán kỹ lưỡng.
Cự Phách bị mắc trên không không có điểm tựa, bên phía Diệp Lục và Tia Chớp vẫn còn đang không ngừng bận rộn né tránh sự công kích của bầy sói, dù có muốn lo cho hai người thì cũng là lực bất tòng tâm.
Dưới tình huống này, thì chắc chắn một trong hai người Lai Hinh và Jenny sẽ bị kéo xuống dưới.
Một kế hoạch hoàn mỹ như vậy, thật sự là do những con vật bốn chân đầy lông lá này nghĩ ra sao?
Nếu thật là như vậy thì đám sói này thật sự rất thông minh, và hơn hết nữa, chúng hiểu rất rõ về đám người Bạch Phong.
Con sói thấy mục tiêu đã sắp đạt được thì có chút đắc ý nhìn về phía Jenny. Trước khi đến đây thủ lĩnh đã nói qua, chỉ cần có thể bắt được, thì giống cái xinh đẹp này chính là của hắn, bất cứ ai cũng không thể tranh giành. Lại nghĩ đến chỉ một lúc nữa thôi là có thể ôm giống cái vào lòng thì khí huyết toàn thân đã bắt đầu sôi sục, ánh mắt nhìn về phía Jenny không khỏi ngày càng sâu.
Nhưng đắc ý còn chưa được bao lâu, thì trên cổ đã truyền đến đau nhức làm hắn choáng váng.
"Ha" - Chỉ thấy, Lai Hinh nhếch mép cười lạnh một tiếng.
Tay phải nắm chặt con dao bên hông, tay trái nhẹ nhàng dùng lực mượn vai Jenny nhảy lên cao, xoay người chém mạnh vào cổ sói, sau đó lại nhanh chóng lộn vòng bổ thẳng một cú trời giáng vào lưng làm sói ta rơi thẳng xuống đất.
Sự việc nói thì dài nhưng xảy ra lại chỉ trong tích tắc vài giây đồng hồ.
"Rầm!" Tiếng vật nặng rơi mạnh làm đám thú còn đang bận rộn chiến đấu không tránh được phải ngoái đầu lại nhìn. Vừa nhìn liền bị tình cảnh trước mắt dọa cho một thân mồ hôi lạnh.
Sau lớp khói bụi chính là hình ảnh một con sói lớn với phần lưng bị lõm xuống, tiếng "răng rắc" thanh thúy như chuông bạc ngân vang vào trong màng nhĩ mỗi người. Nơi cổ sói đang không ngừng trào ra máu tươi, tứ chi có chút co giật vì bị chấn động, hai mắt trừng lớn không thể tin nhìn về phía thân ảnh nhỏ nhắn trên cao, sau đó... liền không còn hơi thở.
Kết thúc một loạt động tác lưu loát, Lai Hinh vừa vặn đáp xuống trên lưng Diệp Lục đang theo phía sau, ung dung lấy khăn giấy từ trong túi áo ra lau đi một ít máu còn vươn lại trên dao rồi cất vào bên người.
Xong xuôi mới nhìn sang đám Cự Phách nảy giờ vẫn không có động tác, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Không đi tiếp nữa sao?"
Đám Cự Phách lúc này mới giật mình định thần lại, tiếp tục nhảy lên phía trước. Bước chân ổn định, nhưng trong lòng ai nấy đều là suy nghĩ ngổn ngang. Ngay cả đám sói trong tán cây cũng có chút e ngại không dám manh động.
Vết máu đỏ trên nền giấy trắng bị Lai Hinh vứt đi theo gió từ từ rơi xuống, đánh sâu vào thị giác của đám thú bên dưới.
Là cô ấy...!
Là giống cái đó...!
Bên trong đám sói không ngừng truyền đến những tiếng xôn xao: "Đây không phải là Mộc Thạch, một trong những giống đực mạnh nhất của tộc ta sao?"
"Sao lại có thể như vậy được?"
"Một giống cái lại có thể giết được giống đực khỏe mạnh sao?"
"Là giống cái đó sao, nhỏ nhắn như vậy..."
"Không thể nào..."
Đến cả Bạch Phong và Hắc Thạch cũng có chút không tin vào mắt mình. Với người luôn để tâm đến tình hình bên trên như Bạch Phong, thì một màn đánh sói vừa rồi của Lai Hinh đã hoàn toàn bị cậu ta thu vào trong mắt: "Các cậu cũng thấy chứ? Là thật sao?"
Hắc Thạch vẫn còn đang nhìn theo bóng lưng Lai Hinh, sau một hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.
Nhanh Nhảu lại có chút đặc sắc, đưa hai chi trước ngắn củn lên làm động tác ôm miệng, lắp bắp kinh hãi: "Mẹ... mẹ ơi, giống cái đó... thật quá..." - nghĩ mất một lúc lâu vẫn không biết phải nên dùng từ gì để mô tả cho phải.
Bạch Phong không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng của mình lúc này như thế nào, có chút kích động, thậm chí... còn có chút may mắn. Kích động là vì ba giống cái mà bọn hắn tình cờ "nhặt" được hôm nay đều là cực phẩm. Còn may mắn là vì lúc đó...
"Húúúúú...."
Một tiếng sói hú chói tai vang lên làm đám sói còn đang ồn ào lập tức im bặt, Bạch Phong ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn đang chậm rãi đi ra từ trong lùm cây cách đó không xa, cơ bắp cả người dần căng chặt.
"Bạch Phong, Hắc Nhập* lần này, Tộc Sói chúng ta tổn thất cũng thật thảm." Giọng nói khản đặc vang lên.
Trước mặt Bạch Phong là một con sói to lớn cả người màu tím đen, mỗi bước chân đi đến mang theo sự lạnh lẽo của sát khí và hắc ám. Ám Nham đi đến cách Bạch Phong khoảng ba mét thì ngừng lại, ánh mắt màu lam rét lạnh đối mặt với đôi con ngươi vàng kim sắc bén.
Bạch Phong không chút yếu thế cười khẩy: "Là các ngươi tự tìm."
Áp lực lên đến tột cùng, mọi người xung quanh không hẹn mà cùng ngừng thở.
Thời gian như đã qua hàng thế kỷ, cùng lúc mặt trời đang ngày một xa dần, là cái lạnh đang không ngừng khuếch trương. Không biết qua bao lâu, ngay khi Hắc Thạch và Nhanh Nhảu tưởng chừng như cơ thể sắp không chịu được vì thiếu dưỡng khí thì áp lực xung quanh bỗng biến mất.
Ám Nham chậm rãi dời ánh mắt đến trên vách núi, nơi bóng dáng nhỏ nhắn của Lai Hinh đang ngồi.
Một luồng khí lạnh bỗng chạy dọc trên sóng lưng. Sống trong nguy hiểm, thực hiện nhiệm vụ vô số lần vào sinh ra tử, làm sao Lai Hinh lại không cảm nhận được cái nhìn không mấy thiện ý kia.
Cô trấn tĩnh quay đầu, đôi con ngươi màu đen trong suốt không chút nao núng đối mặt với ánh mắt của Ám Nham.
Đây là lần đầu Lai Hinh nhìn thấy một đôi mắt đẹp đến vậy, xanh biếc như bầu trời, sâu thẳm như đại dương, làm người ta không tự chủ được muốn bị nó hút vào.
Đáng tiếc - Lai Hinh hơi thở dài - lại quá lạnh lẽo.
Ám Nham nhìn chằm chằm Lai Hinh, có vẻ là vì không vui khi thấy bộ dạng điềm nhiên không chút sợ hãi của cô. Áp lực lúc nảy vừa biến mất chợt trở lại, lần này toàn bộ đều dồn về phía Lai Hinh và Diệp Lục ( bị hưởng sái ).
Lai Hinh có thể cảm giác được, lưng Diệp Lục đã có chút cứng đờ bèn đưa tay vỗ vỗ nhẹ như an ủi: "Sợ cái gì? Nó cũng không lên đây được!" - Nói, lại không kiên nhẫn liếc nhìn Ám Nham rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt - Trừng cái gì, thích thì cứ ở đó mà trừng cho lòi tròng luôn đi, bà đây không rảnh chơi cùng mi.
Diệp Lục muốn ngất, nên biết là tai sói rất thính, tiếng động cách xa đến vài trăm mét, bọn chúng cũng có thể nghe được rõ ràng. Càng đừng nói đến Ám Nham là thủ lĩnh của Tộc Sói, khứu lực và thính lực kinh người, trong vòng một ngàn mét đổi lại, không có gì là có thể thoát khỏi đôi tai và cái mũi của hắn. Cảm giác áp lực sau lưng ngày một tăng cao, Diệp Lục nhảy lên có chút nặng nề. Cũng may lúc này đám sói trên cây đã ngừng tấn công, nếu không thì có lẽ hắn thật sự sẽ bị túm rớt.
Nhanh Nhảu núp sau lưng Hắc Thạch nhìn theo, răng không kìm được đánh vào nhau lách cách, âm thầm cổ vũ: "Diệp Lục, cậu nhất định phải ráng lên!"
Thấy Ám Nham vẫn không hề có ý muốn dời mắt, Bạch Phong có chút khó chịu, liền dời thân mình đến chắn ngang tầm mắt của hắn.
Mục tiêu bị che mất, Ám Nham nhướn mày liếc nhìn Bạch Phong, thấy trong mắt hắn lóe lên chút giận dữ thì hơi cười khẽ vài tiếng, cũng không lại tiếp tục đi nhìn phía Lai Hinh.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng, thời điểm mặt trăng ngự trị đã đến. Ngay cả Nhanh Nhảu cũng có thể cảm giác được, bầy sói xung quanh đang dần biến đổi, từng ánh mắt đã chuyển sang màu đỏ ngầu sắc lẹm, không ngừng lập lòe nhìn chằm chằm bọn họ. Sức mạnh hắc ám đã bắt đầu lan rộng. Nếu như bây giờ Ám Nham muốn đuổi tận giết tuyệt, thì bọn họ cũng chỉ có thể mặc cho xử trí. Nhưng Bạch Phong biết, hắn sẽ không làm vậy.
Quả nhiên, sau khi thấy kế hoạch đã thất bại, Ám Nham cũng không muốn tiếp tục ở lâu. Hắn hú lên một tiếng như ra hiệu rồi xoay người lách mình vào bóng đêm. Trước khi đi, ánh mắt không tự chủ lại lần nữa dời về phía trên cao. Chỉ tiếc bóng dáng kia bây giờ đã khuất xa.
- Sẽ còn gặp lại, đến lúc đó... - Một ý nghĩ chợt lóe lên. Không hiểu sao, Ám Nham lại có chút chờ mong lần Quang Tẩy* đợt này sẽ mau đến.
Đám Bạch Phong lại cẩn thận quan sát xung quanh.
Nhanh Nhảu từ sau lưng Hắc Thạch thò đầu ra vểnh tai khịt mũi nghe ngóng, sau khi xác định sói đã rút hết mới nhẹ nhàng bước ra thở hắt một hơi.
Hắc Thạch nhìn bộ dạng này của cậu ta thì có chút dở khóc dở cười. Bình thường luôn nhanh mồm nhanh miệng, đến khi có biến thì lại ậm è như chuột thấy mèo. Nhưng nghĩ đến con cọp này chỉ mới vừa thành niên không bao lâu thì cũng không lại tiếp tục so đo.
Bạch Phong cùng Cự Phách nhanh chóng hóa hình. Cả ba dùng hết tốc lực lao lên vách đá. Như phi như bay, chẳng mấy chốc đã vụt mất vào bầu trời đêm đầy sao.
---------
Xìì Xèoo
Trên thân cây cao, một đôi mắt lục chậm rãi nhắm lại. Khu rừng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.