Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Vừa nghĩ đến con mình, Phương di nương đã vô cùng uất hận.
Bà hận đại phu nhân, hận lão thái quân, hận Dương Chính Nghĩa, cũng hận luôn bản thân, hận đến mức muốn toàn bộ người trong Võ Mục Hầu phủ chôn cùng.
Nghe Phương di nương cảm thán con cái là báu vật trời ban, Dương Quý Minh cũng biết bà đang nhớ đến Dương Thúc Minh, không khỏi nhìn bà bằng ánh mắt đầy lo lắng.
Phương di nương mỉm cười, nói: “Tam thiếu gia đừng lo, ta chỉ cảm thán chút thôi.”
Dương Quý Minh hơi gật đầu, cũng không biết khuyên bà thế nào cho phải.
Phương di nương cảm thấy được an ủi phần nào. Lúc đầu óc còn chưa tỉnh táo, bà đã tưởng Dương Quý Minh là con trai mình, cũng được hai người bọn họ dỗ dành chăm sóc. Sau khi tỉnh lại, bà vẫn vô thức coi họ như con mình.
Sau đó, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ngồi lại thêm một lát rồi mới trở về Trầm Hương viện.
Dương Quý Minh nói với Thượng Gia Ngôn: “Chúng ta tới Thượng phủ ở đi, rời xa khói lửa nơi hậu viện.”
Thượng Gia Ngôn lườm hắn, xẵng giọng nói: “Ngươi dứt khoát ở rể luôn đi.”
“Cũng được, ở rể thì ở rể.”
Thượng Gia Ngôn trợn mắt nhìn hắn: “Lời này mà ngươi cũng nói ra được.”
Dương Quý Minh tỏ ra lơ đễnh: “Ta không ngại ở rể.”
Thượng Gia Ngôn tức giận: “Ta ngại.”
“Vì sao?”
“Ta không muốn kẻ khác bàn tán về phu quân của mình.”
Dương Quý Minh ngẩn người, vội nói: “Ta không nghĩ nhiều như vậy.”
Thượng Gia Ngôn lườm hắn, nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-phu-lang-trong-van-trach-dau/872207/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.