Chương trước
Chương sau
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sau khi ra khỏi Hình bộ, Đỗ Bảo Đức vội vàng đuổi theo Dương Quý Minh.
“Tam thiếu gia, lần này ngươi phải giúp chúng ta. Năm ngàn vạn lượng, bán cả Đỗ gia đi cũng không đủ!”
Dương Quý Minh cười phì một tiếng, nói: “Đại cữu, ngài là cữu cữu máu mủ của ta, để ta cho ngài một lời khuyên, nhanh về chuẩn bị năm ngàn vạn lượng đi.”
Đỗ Bảo Đức cuống cả lên: “Nhiều tiền như vậy, biết đào đâu ra!”
“Đại cữu, ngài cho rằng lúc ở Tô Châu, Hứa đại nhân chưa từng điều tra gia sản của Đỗ gia sao?”
Nghe vậy, Đỗ Bảo Đức không khỏi giật mình, lộ vẻ nửa tin nửa ngờ.
Dương Quý Minh nhắc nhở: “Đại cữu, đừng quên người kiện ngài ăn chặn rồi vu oan giá họa đã nộp sổ sách hai mươi năm trước làm bằng chứng. Hồi đó, mỗi ngày Đỗ gia kiếm được cả đấu vàng. Mặt khác, Hứa đại nhân còn đích thân tới kho gạo kiểm tra.”
Trong khoảnh khắc, mặt Đỗ Bảo Đức tái nhợt đi. Ông ta vỗ đùi, ảo não nói: “Đây là muốn toàn bộ Đỗ gia chúng ta mà!”
Dương Quý Minh lạnh nhạt mở miệng: “Đại cữu, ngài nên cảm tạ hoàng ân bao la, nộp tiền vẫn hơn bị xét nhà hỏi tội.”
Đỗ Bảo Đức thở ra một hơi dài: “Chuyện lớn như vậy, mình ta không quyết được, phải trở về thương lượng với ngoại công của ngươi thôi.”
Dương Quý Minh gật đầu: “Hứa đại nhân không giục ngài giao bạc gấp, hẳn cũng biết số tiền lớn thế đòi hỏi kha khá thời gian. Nhưng ngài nên xử lý sớm, chẳng may chọc giận quan trên, chỉ sợ sẽ không đơn giản là năm ngàn vạn lượng nữa đâu.”
“Haiz, ta hiểu rồi.”
Dương Quý Minh mỉm cười, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi hắn chợt cứng đờ. Hắn nhìn hai người ở góc đường phía trước bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Đỗ Bảo Đức nghi hoặc nhìn theo: “Kia hình như là nhị thiếu gia trong phủ nhà ngươi?”
Dương Quý Minh lạnh lùng nói: “Đại cữu, ta còn có việc, tạm thời không giúp được ngài.”
Thấy dáng vẻ của hắn như muốn tìm người đánh nhau, Đỗ Bảo Đức vội vàng kéo lại: “Tam thiếu gia, ngươi bất hòa với nhị thiếu gia hay quen biết với người trẻ tuổi đi bên cạnh hắn?”
“Đại cữu, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Ngươi cũng nói rồi mà, chúng ta là cữu chất ruột thịt, ngươi nổi giận đùng đùng như vậy, ta lo.”
Dương Quý Minh lấy lại bình tĩnh, cong khóe miệng, đáp: “Ta muốn đi chào hỏi nhị ca thôi, đại cữu không cần lo lắng.”
Đỗ Bảo Đức vẫn tiếp tục nói: “Đó là huynh trưởng con mẹ cả của ngươi, Thám hoa năm nay, em đồng hao của Thái tử. Hôm qua ta còn nghe nói, giờ Dương Trọng Minh đã là Biên tu của viện Hàn Lâm, mới vào quan trường đã làm quan chính thất phẩm.”
“Được rồi, coi như không thấy nhị ca vậy.” Dương Quý Minh âm thầm liếc mắt xem thường, muốn nói: ta là quan chính lục phẩm.
Nhưng khi hắn chuẩn bị thu hồi tầm mắt, Dương Trọng Minh lại bất chợt quay sang. Cả hai bỗng nhiên đối diện.
Dương Trọng Minh và Khương Duyệt Nhiên đi tới.
Dương Quý Minh cười ngượng: “Nhị ca, Khương công tử, trùng hợp quá.”
Dương Trọng Minh nói: “Vị này chính là đại cữu nhà họ Đỗ à? Hôm qua khi Đỗ cữu gia tới phủ chơi, ta lại không có mặt.”
Đỗ Bảo Đức vội cười, nói: “Chào nhị thiếu gia, chào Khương công tử. Không dám nhận hai tiếng “cữu gia” của nhị thiếu gia.”
Dương Trọng Minh hơi do dự, cuối cùng vẫn nói với Dương Quý Minh: “Quý Minh, ngươi cứ theo Đỗ cữu gia trước đi, buổi tối về phủ ta sẽ tìm ngươi sau.”
“Được, nhị ca.”
Dương Trọng Minh và Khương Duyệt Nhiên rời đi. Dương Quý Minh và Đỗ Bảo Đức vẫn đứng ở ven đường như trước.
Nhìn bóng dáng hai người bọn họ, Đỗ Bảo Đức quay sang nói với Dương Quý Minh: “Ngươi cũng biết Khương công tử kia thực ra là nữ nhi phải không. Nàng là thiên kim bên nhà mẹ đẻ của Hầu phu nhân hả? Dáng vẻ đoan chính nhưng lại thiếu khí chất của một tiểu thư khuê các, chẳng lẽ là cùng họ khác chi?”
“Đại cữu thật tinh mắt. Nhà Khương tiểu thư và nhà mẹ đẻ của đại phu nhân là cùng tông cùng tộc, chẳng qua hai bên xa cách đã lâu.”
“Nhà Võ Nghi Bá à?” Đỗ Bảo Đức hơi sửng sốt.
“Đại cữu, ngài biết nhiều thật đấy.” Dương Quý Minh cũng giật mình.
“Khắp kinh thành đều là quyền quý, sao có thể không nghe ngóng cẩn thận được.” Đỗ Bảo Đức khá là đắc ý.
Dương Quý Minh bật cười: “Đại cữu, ta về phủ trước, hôm khác sẽ đưa Cảnh Thước tới biệt viện thăm ngài.”
Đỗ Bảo Đức gật đầu, “Chuyện của Đỗ gia, vẫn phải nhờ tam thiếu nói giúp vài câu trước mặt Hứa đại nhân mới được.”
Dương Quý Minh cũng gật đầu: “Đại cữu yên tâm.”
Bên kia, hôm qua Thượng Gia Ngôn đã dặn Cố ma ma tặng đặc sản Tô Châu cho các chủ tử ở trong phủ. Hôm nay, y lại tự tới chỗ bốn vị thẩm thẩm và hai vị tẩu tử một phen.
Lúc tới Mặc Lệ hiên của Dương Trọng Minh và Bành Khả Tịnh, y đã mệt mỏi thấy rõ.
Bành Khả Tịnh sai nha hoàn pha trà bưng tới, lại quay sang nói với Thượng Gia Ngôn: “Hôm qua ngươi mới trở về, hôm nay nên nghỉ ngơi mới phải. Chúng ta là chị em dâu, không cần câu nệ xã giao.”
“Rời kinh lâu thế, vẫn nên tới gặp tẩu tử một lần.” Thượng Gia Ngôn miễn cưỡng mỉm cười: “Mấy hôm nay nhị tẩu thế nào?”
“Mọi chuyện đều ổn.” Tuy nói vậy, nhưng đôi mắt Bành Khả Tịnh lại thoáng chút u sầu.
Thượng Gia Ngôn bèn nói: “Ta nghe tin nhị ca đã nhậm chức ở Hàn Lâm viện, nhị tẩu và nhị ca đều là người có phúc.”
Sầu muộn vương trên đôi mắt Bành Khả Tịnh lại đậm hơn. Thật lâu sau nàng mới nói: “Chuyện này… là Thái tử Điện hạ đề cập trước mặt Chưởng viện đại nhân. Nhưng phu quân muốn dựa vào bản lĩnh của mình để tự đi tìm việc.”
Tuy nàng không nói hết, song Thượng Gia Ngôn vẫn có thể hiểu ra. Đại khái là vì việc này mà Dương Trọng Minh nảy sinh vướng mắc trong lòng.
Thượng Gia Ngôn liền bảo: “Nhị thúc của ta biết người biết việc, công tư tuyệt đối phân minh. Nếu nhị ca không có tài thì dù người đánh tiếng là Thái tử Điện hạ, Nhị thúc cũng sẽ không đồng ý đâu.” Chưởng viện Học sĩ của viện Hàn Lâm chính là Thượng Kính Diêu, nhị thúc của Thượng Gia Ngôn.
Bành Khả Tịnh cười nhẹ, một nụ cười chất chứa rất nhiều chua xót.
Nàng không nói, Thượng Gia Ngôn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ ngồi thêm một lát rồi rời đi.
Lúc y trở lại Trầm Hương viện, Dương Quý Minh cũng vừa về tới.
Dương Quý Minh thần bí nói: “Cảnh Thước, ta kể ngươi nghe…”
Hắn liếc đám người Hòe An. Cả đám hiểu ý, mỉm cười rồi nhanh chóng lui ra.
Thượng Gia Ngôn vừa mở tủ lấy xiêm y chuẩn bị thay, vừa cười, nói: “Ngươi lại phát hiện chuyện lạ gì?”
Dương Quý Minh mò tới giúp y thay quần áo, cười nói: “Ngày mai ta sẽ tới Hình bộ nhậm chức, là Chủ sự Thanh lại ti chính lục phẩm đấy.”
Thượng Gia Ngôn sửng sốt: “Không phải là Kiểm giáo cửu phẩm sao?”
Dương Quý Minh cười hê hê: “Hứa đại nhân chính miệng nói, còn bảo chuyện này đã được Hoàng Thượng ân chuẩn.”
Thượng Gia Ngôn vui thay cho hắn, dặn dò: “Hoàng ân cuồn cuộn, ngươi phải chăm chỉ làm việc, đền đáp Triều đình.”
“Ừ.” Dương Quý Minh liên tục gật đầu.
“Đêm nay ta sẽ tự xuống bếp, làm vài món ăn ngon để thưởng cho ngươi.”
“Thật không?” Dương Quý Minh vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ: “Ta còn chưa được nếm thử tay nghề của ngươi đâu.”
Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt, nhỏ giọng uy hiếp: “Ta lần đầu xuống bếp, không được chê đấy.”
Dương Quý Minh vội nói: “Không chê, không chê, chỉ cần ngươi làm, thuốc độc cũng ăn.”
Hai người thì thầm to nhỏ trong phòng một lúc lâu. Thượng Gia Ngôn nói với Dương Quý Minh: “Ngươi biết không, nhị ca đã được bổ nhiệm làm Biên tu của Hàn Lâm viện.”
“Ừ, ta có nghe nói.”
“Vậy ngươi có biết, hình như giữa nhị ca và nhị tẩu đã có vấn đề không?”
“Ừ, cũng biết luôn.”
Thượng Gia Ngôn nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi biết được? Chẳng lẽ nhị ca tự nói cho ngươi, hắn đã nói gì?”
“Không. Sau khi ra khỏi Hình bộ, ta đã thấy nhị ca và Khương Duyệt Nhiên nói chuyện trên đường.”
Thượng Gia Ngôn không khỏi nhíu mày: “Sao bọn họ lại gặp nhau nữa?”
Dương Quý Minh nhỏ giọng nói: “Có lẽ do một lực hấp dẫn lạ kỳ nào đó.” Nam chính và nữ chính nhất định phải xuất hiện cùng nhau.
Đối với hắn, việc Dương Trọng Minh ở bên nữ nhân nào đều không quan trọng. Cái hắn quan tâm là nam chính và nữ chính ở bên nhau liệu có khiến những sự việc vốn đã lệch khỏi cốt truyện lại quay về quỹ đạo ban đầu, có ảnh hưởng đến hắn và Thượng Gia Ngôn không.
Thượng Gia Ngôn thở dài: “Chẳng trách hôm nay nhị tẩu u sầu, ủ rũ.”
“Ừ.” Dương Quý Minh thuận miệng lên tiếng, tập trung nhớ lại cốt truyện.
Trong sách, Khương Duyệt Nhiên được gả vào phủ làm vợ kế vào tháng chín. Khi đó, vợ trước qua đời còn chưa đủ một năm, vậy mà Dương Trọng Minh đã vội cưới người tiếp theo. Chuyện bọn họ thành thân đã chọc giận nhà họ Thượng, cũng khiến Võ Mục Hầu phủ bị chửi mắng rất nhiều.
Theo hiểu biết của Dương Quý Minh về Dương Trọng Minh, dù người nọ có yêu Khương Duyệt Nhiên sâu đậm cỡ nào thì cũng sẽ không cưới vợ kế khi chưa mãn tang vợ trước.
Thứ nhất, quá có lỗi với phu nhân nguyên phối. Thứ hai, bất lợi cho thanh danh của phu nhân sau. Thứ ba, còn ảnh hưởng đến danh tiếng và tiền đồ của bản thân hắn.
Dương Quý Minh không khỏi suy đoán, chuyện gì đã khiến Dương Trọng Minh vội vàng cưới Khương Duyệt Nhiên.
Thượng Gia Ngôn thấy hắn như đi vào cõi thần tiên, bèn đấm nhẹ hắn: “Ngươi lại đang suy nghĩ gì?”
“Cảnh Thước, điều gì sẽ khiến một nam nhân bất chấp hậu quả, vội vàng cưới một nữ nhân về nhà?”
Trong phút chốc, vẻ mặt Thượng Gia Ngôn bỗng trở nên nghiêm trọng. Y nói: “Sao ngươi lại hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ Khương Duyệt Nhiên đã mang cốt nhục của nhị ca rồi?”
“Hả?” Dương Quý Minh kinh ngạc đến trợn tròn con mắt.
Thấy hắn khiếp sợ như thế, Thượng Gia Ngôn biết mình đã đoán sai: “Ai vội cưới vợ?”
“Không, không, không ai vội cưới vợ cả.” Dương Quý Minh chỉ cảm thấy sấm sét đánh thẳng vào đỉnh đầu. Hắn không hề nghĩ tới khả năng này.
Thượng Gia Ngôn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
“Không phải ta không muốn nói cho ngươi. Ngươi cũng biết ta thích suy đoán lung tung mà, ta chỉ không muốn ngươi lo lắng vớ vẩn theo thôi.”
Thượng Gia Ngôn tức giận nói: “Ngươi cũng biết ngươi thích suy đoán lung tung à, tật xấu này rốt cuộc có sửa hay không?”
“Ta sửa.” Dương Quý Minh ôm y nịnh nọt.
“Nói xem, ngươi đang nghĩ đến cái gì?”
“Trực giác cho ta biết, nhị ca muốn cưới Khương Duyệt Nhiên.”
“Nhị ca đã cưới chính thê rồi.”
“Nhưng ngộ nhỡ nhị tẩu qua đời thì sao?”
Thượng Gia Ngôn lập tức đánh hắn, trách mắng: “Lời như thế mà cũng dám nói bừa à?”
“Ta chỉ nói là có thể có khả năng này.”
“Không thể, ngươi không được nói bậy nữa, tránh rước họa vào thân.”
“Ta biết rồi.”
Tuy Thượng Gia Ngôn bực vì Dương Quý Minh ăn nói chẳng lựa lời, song cẩn thận ngẫm lại liền cảm thấy hơi lo lắng. Quả thật hôm nay y thấy sắc mặt Bành Khả Tịnh không tốt lắm. Dương Quý Minh không biết suy nghĩ của y, chỉ biết ra sức dỗ dành, kết quả mất một lúc lâu mới dỗ được.
Thượng Gia Ngôn nói: “Ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta đi xin xăm không? Cá bơi trong đầm bích ba, bốn phía đều va phải lưới. Mông lung suy nghĩ quá nhiều, hậu quả sẽ là sinh chuyện.”
“Nhớ. Xăm hạ hạ, ngươi còn phiền lòng vì nó.” Dương Quý Minh đáp.
Thượng Gia Ngôn lườm hắn: “Trụ trì đã nói, an phận trong nhà, họa từ trời giáng. Phải phòng ngừa chu đáo, cẩn thận nhiều mặt, có thế mới tránh được tai ương.”
Dương Quý Minh gật đầu: “Đúng vậy, lòng hại người không thể có, nhưng tâm phòng người không được thiếu.”
Thượng Gia Ngôn than nhẹ: “Lát nữa ta lại tới Mặc Lệ hiên một chuyến, hy vọng nhị tẩu sẽ không trách ta xen vào chuyện của người khác.”
“Nhị tẩu là người thấu tình đạt lý.”
Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu, cong môi cười, nói với hắn: “Trở về ta sẽ vào bếp ngay.”
“Ừ.” Dương Quý Minh vui ra mặt, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.