Chương trước
Chương sau
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Khi đám người Dương Quý Minh chuẩn bị về thành, phụ tử Hồ Hải Dương và Hồ Tiểu Dương cũng mang hành lý tới.
Hồ Hải Dương nói: “Ta chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân năm tới, hoàn thành chuyện dang dở vì sự cố vào ba năm trước.”
Hồ Tiểu Dương cười, bổ sung: “Phụ thân bảo vừa đọc sách vừa dạy ta học bài, để sang năm ta cũng tham gia khảo thí đồng sinh.”
Thượng Gia Ngôn như có điều suy nghĩ, hỏi: “Sẽ không chậm trễ việc Hồ tiên sinh ôn tập chứ?”
Hồ Hải Dương lơ đễnh cười: “Không đâu, dạy Tiểu Dương học cũng là một cách ôn tập.”
Thượng Gia Ngôn hơi trầm ngâm, một lúc sau mới nói: “Ta có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết có thể mời Hồ tiên sinh về phủ dạy kèm cho Quý Minh không?”
Hồ Hải Dương hơi do dự, đáp: “Có thể thì có thể, nhưng ta chỉ dạy được đến trước kỳ thi mùa xuân thôi, hơn nữa, ta phải kèm Tiểu Dương đọc sách.”
“Hồ tiên sinh có điều không biết, Quý Minh cũng muốn tham gia khóa thi đồng sinh sang năm, vừa vặn có thể học cùng Tiểu Dương.”
“Nếu vậy, đa tạ Dương thiếu gia và thiếu phu nhân đã để mắt đến ta.”
“Đa tạ Hồ tiên sinh.” Thượng Gia Ngôn thản nhiên cười: “Quý Minh, còn không mau đến bái kiến tiên sinh.”
“Học trò Dương Quý Minh ra mắt Hồ tiên sinh.”
“Được. Dương tam thiếu gia xem như học trò đầu tiên của ta, nhất định ta sẽ dốc lòng dạy dỗ, không phụ sự mong đợi của tam thiếu phu nhân.”
“Phụ thân, ta mới là của học trò đầu tiên của ngài.” Hồ Tiểu Dương không phục.
“Ngươi là con ta.” Hồ Hải Dương cười vang.
Sau khi thống nhất chuyện dạy học, phụ tử Hồ Hải Dương liền theo bọn họ trở về Hầu phủ.
Dương Quý Minh bẩm báo việc này với Dương Chính Nghĩa. Dương Chính Nghĩa thấy hắn chịu khó vươn lên, đương nhiên sẽ ủng hộ hết mình, sai quản gia sắp xếp cho phụ tử Hồ Hải Dương vào ở trong khu nhà đằng trước.
Sau đó, Dương Chính Nghĩa liền hỏi: “Bệnh tình của Phương di nương thế nào rồi?”
“Thưa phụ thân, Trần đại phu kết hợp châm cứu và uống thuốc, nhưng Phương di nương vẫn chưa tỉnh táo lại.” Dương Quý Minh hơi cúi đầu, có chút tự trách. Hắn đưa Phương di nương ra ngoài chữa bệnh cũng là gieo hy vọng cho phụ thân, cuối cùng lại trở về trong thất vọng.
Dương Chính Nghĩa im lặng hồi lâu, nói: “Nhiều thái y và danh y thăm khám lắm rồi, nếu có thể thì đã chữa được từ lâu.”
“Phụ thân, có câu này không biết con có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
“Tâm bệnh cần có tâm dược.”
Dương Chính Nghĩa trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta biết rồi, ngươi lui ra đi.”
“Dạ, con xin phép.”
Trong Trầm Hương viện, Cố ma ma đang bẩm báo với Thượng Gia Ngôn những chuyện xảy ra lúc y vắng nhà.
Hôn sự của Dương Trọng Minh và Bành Khả Tịnh đã được thống nhất sẽ tổ chức vào ngày lành đầu tiên trong tháng Chạp. Tiểu thư Thành Quốc Công phủ mở tiệc thưởng cúc, mời các tiểu thư trong Hầu phủ tới dự. Ngoài ra còn có một người xưng là Mạnh Hi công tử gửi danh thiếp tới, nói muốn bái phỏng Thượng Gia Ngôn.
Thượng Gia Ngôn chỉ nói: “Không ngờ hôn sự của nhị ca Quý Minh lại được định đoạt nhanh như thế.”
Đúng lúc này, Dương Quý Minh đi đến: “Việc hôn nhân của nhị ca đã quyết rồi à?”
Thượng Gia Ngôn bước tới phủi bụi đất dính trên người hắn, nói: “Cử hành trong tháng Chạp tới đây.”
Tháng Chạp?
Dương Quý Minh không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ vị Bành tứ tiểu thư kia sẽ đi theo kịch bản của nguyên phối trong truyện gốc?
“Giờ mới tháng mười, sao không chọn ngày gần hơn một chút?”
“Thành thân là chuyện lớn, nhiều việc phải lo, chọn tháng Chạp đã là hơi gấp gáp rồi.”
Thượng Gia Ngôn không khỏi nhớ đến hôn sự của mình. Trên thực tế, Thượng gia lúc nào cũng sẵn sàng gả y đi, nên mọi thứ đều được chuẩn bị từ rất sớm. Về phần Dương Quý Minh, dù sao hắn cũng là con vợ lẽ nên thủ tục cũng chẳng rườm rà.
Thấy Dương Quý Minh nhíu mày như thể mất hồn, Thượng Gia Ngôn bèn nói: “Hình như ngươi rất quan tâm đến thời điểm nhị ca thành thân.”
“Ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Dương Quý Minh nhìn sang chỗ khác.
Thượng Gia Ngôn nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Chuyện ngoài ý muốn gì mà lại khiến ngươi lo lắng thế?”
Dương Quý Minh phất tay để đám hạ nhân lui ra ngoài.
“Nhị ca thích Khương tiểu thư, nhưng lại phải thành thân với Bành tiểu thư.”
“Cho nên, ngươi lo cho Khương tiểu thư, hay lo cho Bành tiểu thư?”
“Đương nhiên là Bành…” Dương Quý Minh câm nín, trong lòng thầm kêu một tiếng: toang!
Thượng Gia Ngôn lạnh lùng cười, lạnh lùng nhìn hắn.
Dương Quý Minh vội giải thích: “Cảnh Thước, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý đó. Điều khiến ta lo lắng là sau khi Bành tiểu thư vào cửa, nếu nhị ca lại rước Khương tiểu thư về, hậu viện Hầu phủ chắc chắn sẽ loạn.”
Thượng Gia Ngôn vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
Dương Quý Minh tội nghiệp nói: “Tức phụ, ta cũng chỉ gặp hai tiểu thư kia có một lần lúc đi cùng ngươi, ta đối với ngươi toàn tâm toàn ý, trời đất chứng giám.”
Thượng Gia Ngôn hừ lạnh một tiếng, song ánh mắt đã ấm áp hơn nhiều.
“Tức phụ…” Dương Quý Minh dựa vào vai y, ôm eo y lay lay lắc lắc, hệt như một con chó bự đang làm nũng.
Thượng Gia Ngôn nguôi giận, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đấy, huynh trưởng con vợ cả kết hôn, làm gì đến lượt một thứ đệ như ngươi nhọc lòng, với tay quá dài không sợ bị người khác dị nghị à?”
“Nhị ca cũng có công tác thành cho chúng ta mà, có đi có lại, ta cũng quan tâm đến chuyện cả đời của hắn một chút.” Dương Quý Minh đảo mắt, bịa chuyện cho qua.
Điều khiến hắn bận tâm là, tại sao Thượng Gia Ngôn trong sách lại đột nhiên mất mạng? Hắn sợ nguyên nhân đó vẫn gây hại cho Thượng Gia Ngôn hiện giờ.
“Đúng rồi, ta nhớ chúng ta từng gặp tam muội, tứ muội và Bành tiểu thư ở dọc đường, sau đó ngươi còn đi uống trà với bọn họ nữa. Ngươi cảm thấy Bành tiểu thư thế nào, có dễ chịu không?”
“Có hiểu biết, có chừng mực, cũng rất biết tiến lui.”
“Ngươi khen nàng như vậy, ta ghen đấy.”
Thượng Gia Ngôn cong khóe miệng: “Thôi, ngươi đừng vớ vẩn.”
Dương Quý Minh lại hỏi: “Thế còn Khương Duyệt Nhiên?”
“Chưa nói chuyện nhiều, không đánh giá được.” Thượng Gia Ngôn hơi nhíu mày. Việc Khương Duyệt Nhiên lén gặp nam tử rõ ràng chẳng tốt đẹp gì. Nhưng Dương Trọng Minh cũng không đúng mực.
“Quý Minh, ngươi hơn nhị ca một thứ.” Y lấy làm may mắn vì người y lấy là Dương Quý Minh.
“Hả, thứ gì?” Dương Quý Minh rất chờ mong.
“Mặt dày.” Dứt lời, Thượng Gia Ngôn liền cười phá lên.
“Hay lắm, để ta cho ngươi biết mặt dày thật sự là như thế nào.” Dương Quý Minh nhào vào người Thượng Gia Ngôn, cả hai nhanh chóng lăn lên giường.
“Không được tuyên dâm giữa ban ngày.” Thượng Gia Ngôn ỡm ờ đẩy hắn.
“Không sao, mặt ta dày.” Dương Quý Minh buông màn giường.
Nghe tiếng động trong phòng, Hòe An đỏ mặt đứng ngoài canh giữ, không cho người khác lại gần.
Chạng vạng, Dương Quý Minh rời giường mặc quần áo. Thượng Gia Ngôn lười biếng chỉ muốn nằm tiếp.
“Dậy ăn tối rồi đi tản bộ nào.”
“Lười lắm.” Thượng Gia Ngôn vừa nói, vừa khinh bỉ chính mình, bao nhiêu thói quen tốt vất vả dưỡng thành nay đã một đi không trở lại.
Dương Quý Minh lấy quần áo mặc cho y, rồi lại bế y ra bàn.
Phương di nương liếc nhìn dấu hôn trên cổ Thượng Gia Ngôn, lại thấy y ngồi trên đùi Dương Quý Minh một cách miễn cưỡng bèn cúi đầu cong khóe miệng.
Cơm nước xong xuôi, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn tay trong tay tản bộ quanh sân. Phương di nương ngồi dưới hiên nhà nhìn họ rồi cười ngây ngô như trước. Thượng Gia Ngôn ghé mắt nhìn Phương di nương, cười với bà rồi quay sang nói chuyện với Dương Quý Minh.
Dương Quý Minh nói: “Hình như phụ thân đã không còn hy vọng với việc chữa bệnh cho Phương di nương nữa.”
Thượng Gia Ngôn liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng hơi cong như thoáng mỉm cười, thầm nghĩ: cái tên ngốc nghếch này, thôi, ngốc thì cứ ngốc đi, ai bảo hắn là phu quân của mình chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.