Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Trần đại phu ở thôn Vân Tể đã hành nghề y hơn mười năm. Mấy năm nay, ông vẫn luôn ở nơi sơn thôn hẻo lánh này để nghiên cứu thuốc.
Vương Thụy tiến lên gõ cửa, mở cửa là một nam nhân trung tuổi.
Trần đại phu cũng đi từ trong nhà ra, nói với Vương Thụy: “Vào đi.”
Vương Thụy đáp lời, quay đầu mời đám Dương Quý Minh vào nhà.
Trần đại phu thản nhiên nhìn bọn họ một lượt, quay sang nói với nam nhân trung niên: “Ngốc tử, đun nước pha trà đi.”
Dương Quý Minh vừa định lên tiếng, Trần đại phu đã nói trước: “Hôm qua Vương Thụy đến gặp ta rồi, để ta bắt mạch cho người bệnh đã.”
Thượng Gia Ngôn dìu Phương di nương tới, dịu dàng nói: “Phương di nương, chìa tay ra.”
Phương di nương rất nghe lời, ngoan ngoãn duỗi cả hai cánh tay ra.
Trần đại phu bắt mạch xong, hơi trầm ngâm, bảo: “Sức khỏe của bệnh nhân rất tốt, tình trạng hiện giờ là tự phong bế ý thức thôi.”
Thượng Gia Ngôn hỏi: “Có chữa được không, thưa đại phu?”
“Châm cứu kết hợp dùng thuốc, khả năng chữa khỏi là tám phần mười. Hai phần còn lại cần các ngươi trò chuyện với bà ấy nhiều hơn.”
“Làm phiền Trần đại phu.”
Ngốc tử bưng trà nước ra, Trần đại phu lại nói với ông ta: “Đi lấy giấy bút để ghi đơn thuốc.”
Sau đó Trần đại phu đọc, ngốc tử nhanh tay viết lại. Lúc Trần đại phu giao đơn thuốc, Thượng Gia Ngôn không khỏi giật mình, nhìn ngốc tử bằng ánh mắt kinh ngạc.
Dương Quý Minh hỏi: “Sao vậy?”
Thượng Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-phu-lang-trong-van-trach-dau/872157/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.