EDIT + BETA: FANG QING
Belem buồn chán chọt chọt viên ngọc dưới đất, nơi này là một trong những chi nhánh của hiệp hội y bác sĩ, ba bé đã cầm giấy kiểm tra sức khỏe của bé vào trong rồi, chẳng biết lúc nào mới ra.
Viên ngọc được ánh nắng rọi vào, tỏa ra vệt sáng như lưu ly, Belem thoáng sơ ý, viên ngọc liền lăn lục cục ra xa. Bé hốt hoảng bò dậy, chạy theo viên ngọc.
Cuối cùng viên ngọc sắc lưu ly lăn đùng vào bánh xe rồi dội ngược về, Belem ngập ngừng bước đến, trước mặt bé là một anh thanh niên tóc đen ngồi trên xe lăn. Thanh niên ấy đương chìm vào giấc ngủ, nom mệt mỏi vô cùng, cứ như thể sẽ không tỉnh lại nữa. Belem chợt nghĩ, anh trai tóc đen trông như sắp tan biến cùng ánh mặt trời vậy.
Không biết do viên ngọc đụng vào, hay là do tiếng bước chân của Belem, thanh niên tóc đen khẽ nhíu mày, nếp gấp giữa chân mày càng lúc càng sâu, nhíu đến mức bé như cảm nhận được sự chịu đựng và đau khổ của người ấy. Một lát sau, đôi mày của thanh niên dần giãn ra, đáy mắt đen láy mơ mơ hồ hồ, dần tỉnh táo lại. Người ấy ngồi trên xe lăn, ngắm nghía cô bé đang ngượng nghịu đứng đó, vẻ mặt dịu dàng.
“Chào em…em tên gì?”
Thanh niên trên xe lăn trông rất trẻ tuổi và hào hoa, song giọng nói của anh ta, dáng vẻ của anh ta, và cả những động tác tay chân nữa, đều lộ ra sự già nua cằn cỗi. Belem hiểu chứ, nhưng em không biết cách biểu đạt cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-nhot/82620/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.