Yên tâm thoải mái?
Đúng vậy, anh yên tâm thoải mái. Ra khỏi cửa, anh trực tiếp đi đến công ty.
Nhìn bàn của mình chất một núi nhỏ toàn là văn kiện, anh cảm thấy thật phiền chán.
Tối hôm qua anh cũng không có ngủ ngon, trong đầu toàn nghĩ tới ánh mắt mê ly của Liền Tịch Tịch, hình ảnh ấy cứ quấn quanh suy nghĩ của anh.
Hiện tại thì bây giờ anh không rõ là mình đang yêu hay là hận Liền Tịch Tinh.
Nếu nói là là hận, vậy thì anh cố chấp giữ cô lại làm gì để thêm phiền?
Nếu là yêu, vậy sao khi mùi thịt cháy do anh châm mu bàn tay cô bằng điếu thuốc đó, anh lại không hiểu tại sao mà anh lại có cảm giác hưng phần. Anh không có yêu cô ư? (thằng bệnh ==!)
Nhìn ảnh chụp của Liền Tịch Tịch trên bàn làm việc, cô cười thật hồn nhiên xinh đẹp, tao nhã như một như dòng suối nhỏ.
Anh nhớ rõ tấm hình này là anh chụp cho cô.
Có lần anh mang cô đi Hokkaido xem cỏ Lavender, cô chạy đến bên đồng cỏ màu tím đầy lãng mạn đó, thật vui vẻ mà tận hưởng.
Khi đó cô, tốt đẹp như vậy, vậy mà hiện tại cô ở trong lòng anh lại không chịu được, nhớ tới, anh thật châm chọc không thôi.
Người, quả thật là có thể thay đổi.
"Tiểu Dương, cô vào đây."
Đột nhiên, anh nhớ ra việc gì đó, nhấn nút gọi nội tuyến, gọi thư kí ở bên ngoài vào.
Ba giây, một thân hình uyển chuyển, quần áo đoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-nhot-kieu-the-bung-hac-lao-cong-that-dang-so/3253551/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.