"Đến 5 giờ trời tối, lúc đó ta sẽ đưa ngươi về ." Hắn nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó ngẩng đầu nói với nàng.
Rồi thay nàng mở cửa xe, đợi nàng ngồi vào bên trong .
Sự trầm mặc lại tiếp diễn, nàng không biết hắn muốn dẫn nàng đi nơi nào, xe một đường đi vào nội thành, nàng cảm thấy có chút mỏi mệt, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng ngủ.
Trong mơ, nàng thấy Nhược Vân ôm một hài nhi toàn thân là máu đi đến trước mặt nàng, bảo nàng hãy đền mạng. Tiếp đó, hình ảnh vừa chuyển, Trương Tuấn cầm một con dao đầy máu hung hăng hướng nàng đâm tới, kinh hoảng, nàng hét lên một tiếng, sau đó tỉnh lại.
"Tỉnh?" Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía trước, nhàn nhạt hỏi.
"Đây là nơi nào?" Xoa xoa mồ hôi trên trán, nàng có chút sợ hãi nhìn bốn phía, nếu như nàng không có đoán sai, bọn họ bây giờ hẳn là trên đỉnh núi.
"Ngắm hoàng hôn." Hắn không có trả lời câu hỏi của nàng, ý bảo làm cho nàng không cần phải bỏ lỡ cảnh đẹp trước mắt.
Mặt trời như lửa, nhuộm đỏ những tầng mây chung quanh, mắt thường của con người không thể nhận ra cảm giác thong thả của tốc độ đã lặng lẽ giảm xuống .
Hoàng hôn đã đến gần, mắt của nàng nhắm lại, lặng lẽ nổi lên lệ quang.
"Tuy không thích xem nữ nhân rơi nước mắt, bất quá, cho ngươi cơ hội khóc một lần ." Không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay lụa màu tuyết trắn , hắn đưa tới trước mặt nàng, thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-nhot-kieu-the-bung-hac-lao-cong-that-dang-so/143363/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.