Văn Tranh vừa bước vào cửa hàng là đã thấy Dư Tấn ngồi đó.
Trong không khí là mùi gà rán thơm phức.
“Văn Tranh! ” Dư Tấn đứng lên ngoắc anh. Anh ta vẫn vậy, xấu hổ pha với lo lắng, cứ như nhân cách trên sàn đấu kia là nhân cách anh ta không bao giờ thả ra trong ngày thường.
“Anh đến sớm thế.” Văn Tranh ngồi xuống.
“Dù sao cũng rảnh.” Dư Tấn nói xong bèn im lặng một lát mới vờ vui vẻ hít một hơi: “Wow, mùi gì thơm thế?”
“Mùi của sự gượng gạo.” Văn Tranh nói thẳng.
Dư Tấn lập tức mỉm cười, anh cũng thả lỏng hơn chút, cười xong mới nói: “Tôi xin lỗi.”
Trên mặt bàn có một cái màn hình cảm ứng, Văn Tranh nhìn một chút, chọn món mình muốn ăn xong thì nhường cho Dư Tấn. Anh ngẩng đầu hỏi anh ta: “Xin lỗi việc gì?”
Xin lỗi việc gì?
Xin lỗi vì đã gạt cậu, xin lỗi vì đã gạt cậu rất nhiều lần, xin lỗi vì… tôi là thứ rác rưởi đó, cậu phải xui xẻo lắm mới biết tôi.
Dư Tấn nói thầm trong lòng mấy lần, muốn nói nhưng lại cảm thấy Văn Tranh sẽ không muốn nghe mấy lời này nên đành cười nói: “Không có gì.”
Robot bê gà rán lên rất nhanh, sau nhiều ngày ăn uống dưỡng sinh với mèo, lâu lắm rồi Văn Tranh không ăn loại thức ăn này, sau này có thèm cũng không còn cơ hội ăn nữa nên ăn rất nhiệt tình.
Đến tận khi ăn no lưng lửng bụng rồi mới nói: “Tôi có vài câu hỏi, anh vui lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-meo-xong-toi-di-len-dinh-cao-doi-nguoi/1894988/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.