Mới sáng sớm tinh mơ mà bà Chín đã mò qua nhà chàng rồi. Lưu ngạc nhiên ra mở cửa. Bà Chín ào vô như một luồng gió, vừa vô tới trong bà đã hỏi:
"Nhà có ai nữa không anh?"
Lưu ngáp dài, lắc đầu.
"Có con Thơln với con Cam thì một đứa đau, một đứa anh cho ở nhà coi bệnh cho em nó rồi còn ai nữa đâu."
Bà Chín cười khúc khích.
"Em qua đây với anh sớln quá, sợ có tụi nó lại lắm chuyện."
Vừa nói bà vừa kéo Lưu vô phòng ngử ngay. Lưu vẫn còn ngái ngử, chàng lại mệt nữa. Tối qua Tú Quyên làm chàng ngất ngư, Lưu không ngờ nàng học được ở đâu cái miệng lưỡi rùng rợn như Yậy. Thân thể chàng cong cớn cả đêm. Chỉ một chiếc miệng nàng mà làm Lưu đê mê cho tới sáng. Bây giờ chân tay bải hoải, bà Chín lại qua kéo chàng vô phòng ngủ nữa coi bộ dám liệt dương mà chết lắm.
Chàng thờ ơ nhìn bà tháo giây lưng quần, lôi ra một gói vải nho nhỏ.
Nhưng bỗng Lưu tỉnh hẳn ngử khi thấy bà Chín mở chiếcbọc nho nhỏ đó. Những lávàng Kim Thành lónglánh tới hoa mắt. Bà Chín xếp ngay ngắn trước mặt Lưu nói:
"Em tạm đem cho anh mười cây, coi như phần hùn em ứngtrước cái vụ mua căn nhà bà chị họ em đi. Anh cứ cầm tiêu để lo giấy tờ và làm tiền đi lại. Khi nào xong xuôi, tính lời lãi gì cho em cũng được."
Lưu ôm lấy bà Chín, chàng làm bộ không để ý tới số vàng bà vừa xếp trên giường.
"Anh phải tính cái này trước đâ, vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-ma-ngai/580838/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.