Diệp Thần định quay sang hỏi cô, trong lòng anh cũng đã xuất hiện nghi vấn, trước đây cô từng nói đến chuyện kết hôn nhưng anh một mực không tin, anh không muốn chấp nhận sự thật đau đớn đó.
Anh muốn níu giữ cô lại, đã nhiều năm không gặp anh không thể để mất cô.
Lời chưa kịp chui ra khỏi miệng thì đã bị anh nuốt xuống, anh vòng tay qua ôm lấy cô, cái ôm hết sức dịu dàng ấm áp, khiến cô không nỡ đẩy anh ra.
\- Ông chủ Trần có lẽ đang đợi em, anh đưa em đến điểm hẹn được không?
Trước tiên cô phải thoa dịu người đàn ông này lại đã, cô từ tốn nhất có thể, cô không muốn rơi vào cảnh bế tắc lần nữa.
Những gì cô chịu đựng bao nhiêu năm qua là quá đủ rồi, thà ra cái thứ tình cảm ấy là căn bệnh ung thư lành tính từ từ gặm nhấm cơ thể cô, còn hơn khối u di căn đi đến đâu là đày đoạ, dày vò thân thể cô đến đó.
Cô sẽ không để tình cảm mình bộc phát, cô phải đè nén nó xuống để cơn đau đó chỉ dừng lại ở mức chịu đựng được.
\- Anh sẽ đưa em đến điểm hẹn, lúc về anh sẽ chờ em, chúng ta cần nói rõ một số chuyện.
\- Tùy anh.
Trong đầu cô bây giờ chỉ cần đến được chỗ hẹn, để tránh thất hứa với ông chủ Trần, chuyện còn lại đợi tính sau, đường nào gần tối cô cũng lên máy bay rồi, có hàng đống cách có thể tránh Diệp Thần.
Chiếc xe lăn bánh đến nhà hàng sang trọng mà cô đã đặt trước, cô bước xuống xe Diệp Phong Thần lịch sự đi lại mở cửa xe cho cô, trong lúc cô không để ý ngẩng đầu lên để ra khỏi xe thì Diệp Thần liền cúi xuống hôn phớt lên môi cô một cái.
Cô có sững người, nhưng rồi nhanh chóng bỏ qua, bây giờ không phải lúc cáu gắt và cãi cọ, đặc biệt là ngoài đường lớn thế này, cô kiềm chế rồi lạnh lùng đi vào phía cửa nhà hàng.
Từ sau phía cột điện cách đó vài mét, có một tên theo dõi hai người, chực chờ một góc độ tốt liền nháy máy, tấm hình thu được khiến hắn tâm đắc cất máy ảnh vào trong túi rồi ra về.
Trước mặt mẹ Diệp Phong Thần lúc này là một loạt tấm ảnh tình tứ của Mỹ Lệ và anh, bà Diệp tức đến nỗi đôi mắt đỏ sọng, cơ thể run lên vì không thể kiềm chế lửa giận.
\- Bác Diệp, bác phải lấy lại công bằng cho cháu, chồng sắp cưới của cháu lại đi với con tiểu tam mặt dày này.
\- Được lắm, Hàn Mỹ Lệ, là cháu ép ta.
Bà Diệp hất phăng tệp ảnh đặt trên bàn, rồi lãnh khốc đi ra ngoài cùng với Tô Hân, cô ta là người đưa đến những bức ảnh đó cùng với giấy tờ chứng thực bên Hàn Quốc, khi biết được tin Mỹ Lệ về nước, cô ta đã thuê người đi điều tra, chỉ cần có tiền mọi thứ đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Ngồi sau hàng ghế, Tô Hân khoanh tay nghênh mặt cười đắc ý.
" Lần này xem mày sẽ bị bẽ mặt đến mức nào nào..."
Cô ta phấn khích đến nỗi cười không khép nổi miệng lại.
Mỹ Lệ mời ông chủ Trần ăn xong thì cũng đã đầu giờ chiều, cô đưa đồng hồ đeo tay lên xem xét, ông chủ Trần tinh ý liền nhắc nhở.
\- Có lẽ em cũng cần sắp xếp thêm hành lí, anh không làm phiền em nữa, để tài xế đưa em về.
Ông chủ Trần quả là người chu đáo, cô lại không cần phải tìm lí do tránh mặt Diệp Thần nữa, được người của ông chủ Trần đưa về làm cô yên tâm hết sức.
Ngồi trong xe, cô đưa điện thoại lên nhắn tin cho mấy quản lí bên Hàn xem xét tình hình, khi nhận được lại thông báo mọi thứ đều hoạt động ổn, cô liền thở phào an tâm.