Trận huyên náo này cũng không ít người biết đến. Phong Hoà đế ứng phó với người ngoài rằng thái tử nhiễm phong hàn, cần phải tĩnh dưỡng.
Phong Hoà đế thân mình vốn đã không tốt nay lại gặp chuyện này tức giận đến mức phải truyền ngự y, vài lần lâm triều một nửa bắt đầu ho khan, khăn tay đều không che giấu được tia máu đỏ. Phía dưới đại thần nhìn thấy mỗi người một suy nghĩ.
Hai người (hoàng thượng và thái tử) liên tiếp gặp sự cố, Trịnh Tông Ngạn thuận thế được đề bạt, ban đầu hắn thay thái tử giải quyết công vụ.
Phong Hoà đế mạnh mẽ chống giữ mấy ngày, cũng bị ngự y khuyên tĩnh dưỡng, Trịnh Tông Ngạn trỏ thành hoàng thất duy nhất trong triều, càng thêm nắm quyền. Trịnh Tông anh làm sao không hận, vốn tưởng rằng tính kế đối phương, kết quả là, mình mới là người bị mưu hại.
Đào quý phi an ủi hắn mấy ngày, tốt xấu gì bệ hạ cũng giữ lại mặt mũi cho hắn nên triều thần trong không có người biết, thậm chí Ân gia cũng ngậm chặt miệng không nói chuyện, ngay cả tang lễ của Ân quý nhân cũng chỉ nói là nàng không có phúc hầu hạ bệ hạ. Bọn họ chỉ cần chịu đựng, chờ lửa giận của bệ hạ bớt, tất cả đều sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Trịnh Tông anh không kiên nhẫn nghe nàng nói không ngừng, đạo lý này hắn biết, nhưng không phải hiểu thì sẽ không kích động. hắn ngồi ở vị trí này chỉ cần thiếu một bước cũng là khác nhau một trời một vực muốn hắn bình tĩnh như thế nào.
Sở vương phủ
Tôn Sách không nói gì nhìn Vương gia trước mắt giống như đại cô nương mới lớn chăm chút ngắm nghía dấu răng trên xương quai xanh từ lúc trở về tới giờ không nghỉ một lần, thật sự là, không phải chỉ một vết sẹo thôi sao. Vương gia ở trên chiến trường lăn lộn đến giờ vết thương lớn gì cũng đều bị qua, chẳng lẽ còn sợ một dấu răng?
Vương gia sau khi biết Tôn Hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-heo-trong-hau-cung/1467648/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.