Tần Sở Minh vồ hụt ba ngày. Vừa thấy vợ hắn múa, tâm tình của thiếu namkhông nhịn được mà nhảy loạn, nhảy loạn một hồi liền quên mất chính sự.
Ngày thứ tư, hắn thầm nhủ vô luận như thế nào đều phải trói người mangđi. Vì vậy nửa đường hắn trốn ở trong bụi cỏ ẩn núp như phục kích binhlính ở tuyết cốc Đại Nhung.
Trong ánh nắng tươi sáng, cùng không khí vui vẻ, ấm áp của buổi sớm, Đào Nguyệt An vẫn như ngày thường đi đến Sở Hi các.
Trên đường đi nàng không yên lòng, không ngừng nghĩ ngợi trưa nay thúylan sẽ làm món gì? Nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên cảm giác được dưới chân bị vướng cái gì, nàng không đứng vững được liền vừa hét lên một tiếng thìcả thân thể hướng về phía trước mà ngã.
Ánh mắt Tần Sở Minh chớp lóe, như con báo ẩn núp lâu ngày, cuối cùng tùy thời xuất kích săn mồi, mạnh mẽ lao ra khỏi bụi cỏ, đem con mồi của hắn ôm vào lòng.
Hai mắt Đào Nguyệt An vẫn còn nhắm lại, long mi như cánh bướm, tronglòng vẫn còn run rẩy sợ hãi. Tần Sở Minh thừa dịp không ai để ý thu lạidây thừng nhỏ làm vướng chân, đỡ nàng đứng vững, chính nhân quân tử nói, “Có sao không hả?”
“Cám ơn, không sao” Đào Nguyệt An gỡ tay hắn đang khoác trên vai mìnhra, kéo ra một khoảng cách. Người trước mặt này khóe mắt, đuôi mày đềuđặn… nhìn rất tuấn tú. Đào Nguyệt An không có chút ý tứ nào chỉ muốn hét lên bốn chữ “ôn nhuận như ngọc”. Nhưng Sở Hi các không nhận vũ cơ nam,ngoại trừ hoàng đế, hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-heo-trong-hau-cung/1467626/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.