Nguyện Tác nghĩ không ra.
“Nhóc bị bệnh sao lại không nói với tôi.”
“…”
“Trong lịch sử của hệ thống có thông tin nhóc từ chối nói cho tôi biết.”
“… Sẽ làm phiền đến công việc của anh mà.”
Mạc Dịch Trình thấy Nguyện Tác cúi thấp đầu thì không nỡ trách cứ thêm gì nữa, mềm giọng lại, “Sau này bất kể có chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết đầu tiên, hiểu chưa? Nếu như sau này còn phát hiện nhóc giấu tôi chuyện gì nữa, thì… tịch thu máy tính của nhóc.”
“Ế…” Nguyện Tác muốn xem phim mà, bộ 《Sứ mệnh của một con chó 》 còn chưa kịp xem lần ba…
“Hiểu chưa?” Mạc Dịch Trình hỏi lại.
“Dạ, biết rồi.” Nguyện Tác gật đầu, khụt khịt mũi ho hai cái.
Mạc Dịch Trình nhíu mày, bảo: “Vào trong chăn đi, đầu giường có nước ấm, uống một ít trước đã, lát nữa gọi bác sĩ đến xem lại một chút.”
Nguyện Tác nghe lời uống nước xong, chui vào trong chăn ngoan ngoãn nằm xuống.
Trần Củ nghe thấy loáng thoáng tiếng ảnh đế nhà mình nói chuyện trong phòng tắm, ngữ điệu nhẹ nhàng mềm mại chưa thấy bao giờ! Nhớ lại ban nãy trước khi vào ảnh đế có cầm theo điện thoại di động… Bỗng nhiên Trần Củ tỉnh ngộ, sau đó lại nghiền ngẫm kinh khủng…
oOo
Mạc Dịch Trình làm theo các bước cụ thể để nấu món cháo gạo kê mà Trần Củ viết ra, bận bịu mồ hôi đầy đầu, cuối cùng cũng vụng về biên soạn xong các bước chế biến cháo gạo kê trong game, click bắt đầu.
Đầu bên kia Nguyện Tác chống khuôn mặt mũm mĩm ngắm nhìn phong cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-em-chi-la-chuyen-nho/194103/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.