Mạc Dịch Trình cõng Nguyện Tác quay lại. 
Cứ nghĩ đến sáu tiếng nữa Nguyện Tác phải quay lại trò chơi thì thật khó tránh khỏi đôi chút tiếc nuối. 
Dường như Nguyện Tác cũng rất không nỡ, cậu gác chiếc cằm thanh mảnh trên bả vai Mạc Dịch Trình, kêu một tiếng: "Mạc Dịch Trình." 
"Ừm." 
"Chuyện tối hôm qua là tui không ngoan, bạn cùng lớp đã giải thích cho tui biết về thuỷ quân với bình xịt, tui biết đó là việc làm không tốt, tui làm như vậy chắc chắn cũng sẽ gây phiền phức cho mọi người. Tui hứa sau này sẽ không làm vậy nữa, tui xin lỗi." 
Mạc Dịch Trình im lặng nghe Nguyện Tác nói hết, rồi hắn nghiêng đầu, nhìn Nguyện Tác. 
"Không cần xin lỗi, thật ra tôi không có trách nhóc. Tức giận là vì nhóc quá dễ bị lừa, cứ tiếp tục như thế này sớm muộn gì cũng bị người ta bán mất, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ?" 
Nguyện Tác nghe Mạc Dịch Trình nói xong, mãi một lúc lâu mà vẫn chưa hoàn hồn, bỗng dưng tim đập thật nhanh. 
Ngay lúc Mạc Dịch Trình đi đến khúc quanh nơi đầu hẻm, điện thoại di động bỏ trong túi lại phát ra tiếng. 
Đinh! 
Cả hai đều biết đó chính là tiếng phát ra từ trò chơi, Mạc Dịch Trình không chần chừ, một tay giữ Nguyện Tác, tay còn lại nhanh chóng lấy điện thoại ra. 
Đèn báo động màu đỏ chói trên giao diện trò chơi đã chuyển thành màu xanh lục, đồng thời, âm thanh phát ra cũng không giống như lúc trước nữa, tiếng nghe dễ chịu hơn nhiều, không chói tai như tiếng của báo động đỏ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-em-chi-la-chuyen-nho/1375640/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.