Trong cửa ngoài cửa cóhai người đàn ông đang đứng đối diện nhìn nhau, ai cũng không nói gì.
Đều anh tuấn cao ngấtgiống nhau, giống nhau hơn người, giống đôi mắt sáng như đuốc và địch ý bắn tánloạn.
Đó là một loại bản năng,bản năng ngửi được lúc nguy hiểm.
"Là ai vậy?"Trong nhà truyền đến câu hỏi tò mò của Mạnh Giai.
"Giai Giai, em lạidám giấu đàn ông trong nhà?" Lý Tế Hoa nóng nảy, đẩy người đàn ông phíatrước ra rồi bước vào phòng.
Vẻ mặt của Giang Dĩ Thànhlạnh lùng.
"Anh hai, anh có thểnói chuyện đàng hoàng hay không, cái gì mà gọi là giấu? Nhà em chẳng lẽ ngay cảngười khách cũng không thể có sao?" Mạnh Giai không nhịn được mà trả lờilại một cách mỉa mai.
Ánh mắt của Giang DĩThành quét ở trên người hai người mấy lần. Vốn dĩ nói về dáng ngoài, thì Lý TếHoa hiển nhiên là thừa kế toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, dáng dấp cao lớn đẹptrai, toàn thân lại lộ ra khí chất quý tộc.
Nếu nói là hai ngườigiống nhau, thì có lẽ cặp mắt xếch xinh đẹp kia giống nhau, chỉ là đuôi mắt củaTiểu Giai cong, thời điểm cười lên thì trong đáng yêu có chứa một chút quyếnrũ, mà khóe mắt đuôi chân mày của Lý Tế Hoa cũng ở giữa lơ đãng mà lộ ra bénnhọn và kiêu ngạo.
"Chơi thì đựơc rồi,sao em có thể để cho một người đàn ông tới đây làm khách? Đàn ông đều là sóinha!"
"Nếu gặp nguy hiểm,thì làm khách ban ngày cũng giống như vậy thôi, chuyện phát sinh và thời giankhông có liên quan nhiều lắm." Cô chính là ban ngày ban mặt bị ăn nha.
Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-tho-tieu-thu/30211/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.