Lương Quyết Thành dùng tốc độ nhanh nhất lao tới ôm chặt lấy Tiễn Ý Ý.
Thân thể của mẹ Lương được Tiễn Ý Ý lôi kéo còn đang chơi vơi bên ngoài cửa sổ, các bác sĩ y tá ba chân bốn cẳng chạy vội tới đem người kéo vào bên trong. Tiễn Ý Ý với mẹ Lương tưởng chừng như sắp rơi xuống đến nơi rồi, cuối cùng cũng được mọi người dùng hết sức kéo lên.
Mẹ Lương với Tiễn Ý Ý được kéo vào bên trong, cả hai người trực tiếp ngã nhào trên đất.
Tiễn Ý Ý còn chưa tỉnh hôn, tay vấn đang nắm thật chặt lấy mẹ Lương, mà hông của cô được Lương Quyết Thành gắt gao ôm vào trong ngực.
Cô nín cả nửa ngày, cuối cùng vẫn đem một ngụm khí ở cổ họng phát tiết ra ngoài.
Dọa dọa dọa dọa chết tôi rồi a a a a!!!!!
Cô chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ như thế đâu!!!!
Nếu mọi người không kịp chạy tới, cô với mẹ Lương chắc chắn là sẽ về với đất mẹ thật luôn rồi!!!!
Diêu Viễn chết tiệt, Diêu Nhất Lâm chết tiệt!!!
Lúc này Tiễn Ý Ý mới cảm giác được cả người mình đều là mồ hôi, tay chân cũng chẳng có chút khí lực nào cả, cả người mềm nhũn dựa vào trong lòng Lương Quyết Thành, không làm cách nào cử động được.
Mẹ Lương bị các bác sĩ đè lại tiêm một mũi an thần, hai y tá nhanh chóng giữ chặt lấy Diêu Nhất Lâm.
Nói cho cùng thì người làm mẹ Lương kích động chính là Diêu Nhất Lâm.
Các bác sĩ y tá đều biết, nguyên nhân chủ yếu của chuyện này là do Diêu Nhất Lâm gây ra. Ngay từ ban đầu là do cô ta kích thích bà, cuối cùng cũng là do cô ta kích thích tiếp, mẹ Lương là người có thể tùy tiện kích thích sao?!
Huống chi là còn người đàn ông trung niên kia nữa, bị con trai của bệnh nhân đánh cho một trận, nếu chuyện này nhất định phải có một người gánh trách nhiệm, thì đó chắc chắn phải là Diêu Nhất Lâm.
Tuyệt đối không thể để cho cô ta chạy, phải giao lại cho cảnh sát.
Tình huống hỗn loạn một phen, Lương Nguyệt Ninh vội vàng nhào tới ôm mẹ Lương khóc một trận.
Cô bé thực sự sợ hãi.
Từ nhà tới đây, tin tức cô biết được từ Diệc Văn quá ít, chỉ biết là mẹ mình xảy ra chuyện, thế nhưng cụ thể là chuyện gì thì Diệc Văn cũng không biết.
Vừa đến đã nhìn thấy mẹ mình với chị Ý Ý thiếu chút nữa ngã ra bên ngoài cửa sổ.
Hù chết cô rồi!!
Đến cùng thì cô bé tuổi còn nhỏ, mới chỉ là một tiểu cô nương 16 tuổi chưa trải sự đời mà thôi, cô bé ôm mẹ mình khóc đến mức không kịp thở.
Khí lực từ tay và chân của Tiễn Ý Ý dần dần hồi phục, cô từ trong lòng Lương Quyết Thành giãy dụa đứng lên, vỗ vỗ anh.
Trạng thái của Lương Quyết Thành thật sự không tốt chút nào, thần kinh anh căng chặt, bất luận ai đi nữa cũng có thể nhìn thấy một trận phong ba ở đáy mắt anh.
Tiễn Ý Ý đứng dậy rồi, Lương Quyết Thành xác định tiểu cô nương trong ngực mình không xảy ra chuyện gì, lúc này mới đỡ em gái mình dậy, cùng đi xem tình hình mẹ Lương.
Mẹ Lương dưới tác dụng của thuốc an thần đã dần dần yên tĩnh lại.
Những người đứng ở bên ngoài phòng bệnh xem kịch đã bị đuổi đi.
Đây không phải chuyện nhỏ gì, một khi làm lớn lên thì chắc chắn sẽ lên báo.
Trong phòng chỉ có bác sĩ, y tá đang giữ chặt lấy Diêu Nhất Lâm, còn có Diêu Viễn bị Lương Quyết Thành đánh cho không động đậy được.
Duy chỉ có một người duy nhất có thể nói là người ngoài chính là Diệc Văn.
Hắn vẫn đứng ở cửa phòng, không bước vào.
Chỉ giống như là một người hàng xóm không hơn không kém, đơn thuần là đưa cô gái nhỏ ở sát nhà mình đến bệnh viện mà thôi.
Mẹ Lương yên tĩnh lại, Lương Quyết Thành với Lương Nguyệt Ninh cũng đều trầm mặc.
Ánh mắt hai anh em đều rơi vào trên người Diêu Nhất Lâm.
Diêu Nhất Lâm cũng không nghĩ tới mẹ Lương thiếu chút nữa sẽ rơi từ trên này xuống.
Tầng lầu ở đây không thấp, một khi rơi xuống thì chính là mạng người.
Cô ta chột dạ tránh đi ánh mắt của hai người.
"Thằng con bất hiếu!"
Mặt Diêu Viễn bị đánh cho sưng vù, bụng bị anh hung hăng đạp một trận, thất vất vả mới tỉnh dậy được, nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Bước chân của Lương Quyết Thành hướng với vị trí của ông ta.
Cơ thể của Diêu Viễn rõ ràng là hơi co quắp lại.
Đứa con trai này của ông ta quả thực là một kẻ điên.
Trên đời này làm gì có đứa con nào như vậy, đem cha mình đè xuống đất đánh? Hơn nữa ánh mắt lúc ấy của Lương Quyết Thành, rõ ràng là thật sự muốn giết chết ông ta.
Hệt như là luật pháp cũng không quản được sự thô bạo của anh vậy.
Lúc trước là bị Lương Nguyệt Ninh đập một đĩa thức ăn lên đầu, còn đập đến sứt cả trán, bây giờ tới lượt Lương Quyết Thành trực tiếp động thủ, Diêu Viễn hung hăng cắn răng. Cái này mẹ nó là tám đời xui xẻo sao?! Cmn, cặp anh em này là loại điên loạn gì?!
Nữ nhân Lương Hoài Âm này, rõ ràng là tính tình nhu nhược, là một tiểu cô nương đơn thuần, làm sao có thể dạy ra hai đứa con như thế này?!
Diêu Viễn vừa nghĩ đến mình mới bị Lương Quyết Thành đè xuống đánh cho một trận, còn có ánh mắt của anh dọa đến mức ông ta phải khiếp sợ, trong lòng liền cực kì không thoải mái.
Thế nhưng lúc Lương Quyết Thành chuyển hướng đi tới chỗ của ông ta, ông ta liền sợ hãi.
Tên Lương Quyết Thành này chính là kẻ điên.
Ông ta không thể trực tiếp mặt đối mặt xung đột với anh được.
Một Lương Quyết Thành còn không đáng dợ, đáng sợ chính là phía sau một tên điên này còn có Tiễn Ý Ý của Tiễn gia.
"Nhìn thấy cái cửa sổ kia không?"
Lương Quyết Thành đi tới trước mặt Diêu Viễn, nhìn qua vô cùng bình thản.
"Vữa nãy mẹ và bạn gái tôi thiếu chút nữa vì con gái ông mà rơi xuống, nhìn thấy không?"
Diêu Viễn ấp úng: "Đây... đây không phải là còn chưa rơi xuống sao? Mẹ con tinh thần có chút vấn đề, tự mình sơ sẩy thiếu chút nữa rơi xuống, cũng không thể trách chúng ta được, chúng ta chỉ là đến thăm cô ấy mà thôi."
"Mẹ tôi nhiều năm nay vẫn tốt, cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, vì sự tới thăm vô tình của mấy người mà thiếu chút nữa đã mất mạng?"
Lương Quyết Thành đang cười.
Thế nhưng ý tứ của anh lại không có vẻ gì là đang cười, anh tựa như phủ thêm cho mình một lớp da của lệ quỷ tới từ âm tào địa phủ đến đây lấy mạng ông ta, khiến cho người khác nhìn vào liền thấy run sợ trong lòng.
"Diêu Viễn, nhảy xuống."
Diêu Viễn còn cho rằng mình nghe nhầm rồi.
"Con, con nói cái gì?"
Lương Nguyệt Ninh đã lau sạch nước mắt, nhìn mẹ Lương đang nằm im lặng ở trên giường, xoay người lại.
Giờ khắc này, cảm xúc của cô bé và Lương Quyết Thành vô cùng giống nhau.
"Ý của anh hai tôi là, ông, từ cánh cửa kia, nhảy xuống."
"Còn chị nữa." Lương Nguyệt Ninh nhìn chằm chằm Diêu Nhất Lâm, ánh mắt mười phần bất thiện, "Người kích thích mẹ tôi là chị đúng không. Vậy thì cũng có phần của chị nữa."
"Không phải, mấy người đây là điên hết rồi sao?" Sắc mặt Diêu Nhất Lâm biến đổi, "Các người là đang cố ý giết người! Cố ý mưu sát!"
"Đúng vậy đấy, giết người thì đã thế nào?" Lương Nguyệt Ninh cùng anh trai mình đều cùng một dạng, khóe miệng không có nửa điểm ý cười, thanh âm cũng khô khốc, "Mấy người không biết xấu hổ tới đây bức tính mạng của mẹ tôi, hiện tại chúng tôi bức trở về còn không được nữa sao?"
"Mạng của mấy người quan trọng, thế mạng của mẹ tôi không quan trọng à?"
"Cái này không giống." Diêu Nhất Lâm hốt hoảng nói, "Chị cũng không biết bệnh của dì lại nặng như vậy, chỉ là vô ý mới để xảy ra loại chuyện này. Chúng ta chỉ là người vô tội, em cũng biết mẹ em bị bệnh mà, chính dì ấy tự phát bệnh, ai có thể không chế chứ? Hơn nữa chị cũng rất tôn trọng dì ấy, dì ấy suýt gặp chuyện không may, chị cũng vô cùng lo lắng sợ hãi. Nguyệt Ninh, em thật sự là hiểu lầm chúng ta rồi."
"Có hiểu lầm hay không cũng không quan trọng." Lương Nguyệt Ninh lạnh lùng nói, "Hiện tại cái tôi cần là sự công bằng.
Ngay từ lúc Diêu Nhất Lâm xuất hiện, không biết đã nói gì với mẹ Lương mà để bà ấy bị kích thích đến mức ra đến cửa sổ ngồi, thiếu chút nữa là rơi từ tầng cao xuống.
Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý vất vả lắm mới hóa giải được nguy cơ, thế mà Diêu Viễn lại chạy tới kích thích thêm.
Nhờ ơn ông ta mà tâm tình vừa mới buông lỏng của mẹ Lương đã lập tức cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng chính là một câu nói đánh thẳng vào tâm người ta kia của Diêu Nhất Lâm.
Tính mạng của mẹ Lương, thậm chí là cả tính mạng của Tiễn Ý Ý, suýt chút nữa đã gặp nguy hiểm rồi.
"Lương Nguyệt Ninh, mày điên rồi, mày có biết tao là ai không! Tao là chị mày đấy, đó là cha của chúng ta! Mày với Lương Quyết Thành đều là hai kẻ điên, lại tính toán ép cha và chị gái mình nhảy lầu sao? Các người quả thực là một lũ súc sinh! Một chút nhân tính cũng không có!"
Diêu Nhất Lâm chửi ầm lên.
Tiễn Ý Ý nghe đến đó, miệng há hốc.
"Ý của cô là, không phải bọn họ thì được đúng không?"
"Vậy thì cứ xem như đây là do tôi nói đi."
Diệc Văn vẫn đứng ở cạnh cánh cửa, nho nhã lễ độ. Hắn đưa tay gõ cửa mấy tiếng, đem lực hấp dẫn của mọi người tập trung lại trên người hắn, lúc này hắn mới chậm rãi nói: "Diêu tiên sinh, Diêu tiểu thư, mời hai vị tự mình nhảy từ nơi này xuống."
"Không phải hai anh em của Lương gia ép, là tôi, Diệc Văn, ép hai người."
"Nhảy đi."
Tiễn Ý Ý nhướn mày.
Diệc Văn này thế mà lại có cùng suy nghĩ với cô nha. Không tệ!
Quan hệ của Lương gia với Diêu gia có thể đè xuống được, thế nhưng vấn đề quan trọng ở đây là quan hệ máu mủ.
Hôm nay nếu như Lương Quyết Thành với Lương Nguyệt Ninh thật sự cưỡng bức Diêu Viễn cùng Diêu Nhất Lâm nhảy lầu thì về sau nếu quan hệ này bị bại lộ, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn chọc vào cột sống của hai người họ.
Cho nên chuyện này chắc chắn không thể để Lương Quyết Thành và Lương Nguyệt Ninh làm.
Nếu chuyện này do cô làm thì sẽ không sao cả, cô là bạn gái của Lương Quyết Thành, thế nhưng vẫn chưa đính hôn, chỉ coi như là một nửa là người của Lương gia, còn lại vẫn thuộc về Tiễn gia.
Diệc Văn cũng không sao cả, nam nhân không biết xấu hổ này hơn Lương Nguyệt Ninh đến năm, sáu tuổi, muốn có thân phận có thân phận, muốn có quyền lợi có quyền lợi, để hắn ra mặt thì càng tốt hơn. Bất quá.
Tiễn Ý Ý cười cười bẻ bẻ đầu ngón tay.
"Chuyện này thú vị nha, thêm tôi nữa được không."
"Diêu tiên sinh, Diêu tiểu thư, người hôm nay bức hai người nhảy lầu là Diệc Văn tiên sinh, và tôi."
"Nếu có lỡ ngã chết thì oan có đầu nợ có chủ, biết tìm tới ai chưa?"
Diệc Văn có chút bất đắc dĩ: "Tiễn tiểu thư, đừng nói là về sau sẽ còn bị mấy thứ ghê tởm này gây rối nữa nhé."
Tiễn Ý Ý nhún vai: "Anh có thể mời thầy trừ tà về."
"Ý kiến hay."
"Chị em dâu" còn ở ngay trước mặt người ta thảo luận xem làm thế nào để sau khi bọn họ chết sẽ hồn phi phách tán.
Diêu Viễn quả thực không dám tưởng tượng.
Tiễn Ý Ý là bạn gái Lương Quyết Thành, tuổi lại còn nhỏ, có chút xúc động cũng là điều bình thường.
Thế nhưng Diệc Văn thì sao?
Là gia chủ của Diệc gia, năm nay đã 23 tuổi rồi, hắn không chỉ đơn thuần là một người trưởng thành phải chịu luật pháp của người trưởng thành. Nếu như người này cũng hồ nháo theo, vậy chẳng phải đây sẽ là một đại nhân vật không có ai quản được sao?
Hai đại nhân vật một lớn một nhỏ đem sát chiêu dùng trên người bọn họ, đây không phải là đang bức bọn họ đi chết à?
"Diệc tiên sinh, chuyện này chỉ là hiểu lầm..."
Diêu Viễn nơm nớp lo sợ.
"Tôi không cần biết đây có là hiểu lầm hay không. Tôi chỉ biết là ông phải chết."
Trong nụ cười kia của Diệc Văn có một chút nguy hiểm không nói ra được.
"Diêu tiên sinh, tự mình nhảy hay là tôi gọi người giúp ông nhảy?"
Đồng tử Diêu Viễn co rụt lại: "Diệc tiên sinh, ngài thật sự là muốn nổi điên theo đám trẻ ranh kia sao!"
Diệc Văn thả lỏng cổ tay áo.
"Tôi biết rồi, thì ra Diêu tiên sinh chọn phương án hai."
Rất nhanh, phía sau Diệc Văn xuất hiện mấy người đàn ông cao lo lực lưỡng, nghe theo phân phó của hắn liền nâng Diêu Viễn đi tới chỗ cửa sổ ban nãy mẹ Lương thiếu chút nữa té xuống, dùng lực ném ông ta xuống.
"A a a a giết người là phạm pháp!!!"
"Mau dừng tay lại, đây là cố ý giết người!!!!"
"Các người điên rồi sao!!!"
Các bác sĩ và y tá ở đây cũng sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, đầu óc không chuyển động nổi.
Đây đều là những kẻ điên gì đây! Là kẻ điên nào đây!!!
Diêu Nhất Lâm mở to mắt nhìn cha mình bị mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng dùng lực hất tung ra bên ngoài cửa sổ, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "A a a a a a a a!!!!"
"Đến lượt cô, Diêu tiểu thư."
Vệ sĩ lực lưỡng không có vẻ gì là thương hương tiếc ngọc, mặc kệ Diêu Nhất Lâm chỉ là một cô gái cũng trực tiếp khiêng cô ta đến cửa ném xuống.
Tiếng kêu của hai cha con cô ta thảm thiết đến xuyên thủng cả tầng mây.
Bác sĩ cùng y tá chưa từng thấy qua loại thảm án này, vài người sợ tới mức chân mềm nhũn, động cũng không động được.
Lương Quyết Thành với Lương Nguyệt Ninh cũng có chút đờ ra.
Cả hai người cũng không nghĩ tới Diệc Văn với Tiễn Ý Ý lại hành động mạnh mẽ như vậy.
Nói ném là ném?
Tiễn Ý Ý vỗ vỗ cánh tay Lương Quyết Thành, ý là bảo anh cứ an tâm.
Sau đó cô mới chậm rãi ung dung dựa vào cửa sổ, thò đầu xuống bên dưới kêu to một tiếng chào hỏi.
"Diêu tiên sinh, Diêu tiểu thư, cảm giác thế nào?"
Nệm bảo hộ đàn hồi đang tiếp cận ngay ở vị trí gần mặt đất, Diêu Viễn với Diêu Nhất Lâm nằm trong tấm nệm bảo hộ đó thất điên bát đảo.
*Chả biết nói thế nào chứ đại loại là cái nệm dùng khi có người nhảy lầu từ trên cao xuống ấy.
Trái tim của hai người lúc bị ném xuống đều muốn ngừng đập.
Bọn họ còn thật sự cho rằng Diệc Văn muốn giết người.
Đây là một tên so với Lương Quyết Thành còn điên hơn.
Cũng may.
Hắn không có giết người.
Thế nhưng cũng dọa cho bọn họ phát sợ.
Thật chí còn không có dũng khí ngẩng đầu lên liếc nhìn người ở trên đó.
Tiễn Ý Ý ung dung nói vọng xuống: "Yên tâm đi, sẽ không để hai người chết như thế đâu. Nợ của chúng ta còn chưa có tính xong mà."
- ----------------
Shmily: Halo các tình yêu, mình thi xong rồi đây!! Mấy ngày không ra chương mới thôi mà lúc edit đã cảm thấy hơi gượng gượng với mỏi tay muốn chớt rồi!!! Các tình iu có nhớ mình không nà??? <3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]