Nàng vừa như đang mắng ta, lại vừa như đang tự trách mình: "Sao lại ngốc nghếch đến thế, sao lại ngốc nghếch đến vậy chứ?"
Ta vội lấy từ trong n.g.ự.c ra gói thuốc khó khăn lắm mới mang vào được: "Muội muội đừng nói nữa, mau uống thuốc trước đã."
Ta vừa nói, vừa dìu nàng nằm xuống.
Nàng không hề nhúc nhích, bỗng nhiên nắm chặt lấy tay ta: "Tỷ yên tâm, tỷ yên tâm."
Thẩm Quân Nhu nhìn thẳng vào mắt ta.
Đôi mắt nàng vốn là mắt phượng xinh đẹp, long lanh như hoa đào, vậy mà giờ đây, đóa hoa đào kiều diễm ấy lại như ngọn lửa bị đóng băng.
"Ta sẽ không để tỷ, sẽ không để tỷ phải chịu thiệt thòi... Ta nhất định, nhất định phải giết..."
Nàng nói năng lắp bắp, toàn thân run lên bần bật, lúc thì nóng như lửa đốt, lúc lại lạnh run người.
Ta vội vàng lấy tấm chăn bông rách bên cạnh đắp lên người nàng: "Muội đang sốt cao, phải uống thuốc mới mong khỏi được. Căn bệnh này không đáng sợ đâu, muội yên tâm, ta đã từng thấy..."
Nàng nhắm chặt mắt, dường như làm vậy thì sẽ không phải nghe thấy ta nói nữa.
Nhưng nước mắt nàng cứ thế tuôn rơi, còn dữ dội hơn cả cái ngày bị Hoàng hậu tát.
Bỗng nhiên nàng cuộn mình trong tấm chăn rách, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như một con thú mẹ: "Ta hận, ta hận! Vì sao tỷ lại làm vậy chứ?"
Nàng đập mạnh tay xuống giường, mặc cho cổ tay bị những mảnh gỗ vụn trên giường đ.â.m đến bật m.á.u cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-nguoi-chien-thang-cung-dau/3731974/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.