Hoàng quý phi sắp qua đời rồi.
Nàng ấy còn chưa đến năm mươi tuổi, thậm chí chưa đến tuổi nghỉ hưu theo luật quy định.
Từ ngữ xa lạ này chợt ùa về trong tâm trí, khiến ta không kìm được mà nở một nụ cười kỳ quái.
Thẩm Quân Nhu nằm trên giường, khẽ hỏi ta: "Cười gì vậy?"
Ta lắc đầu: "Nô tỳ nhớ đến chuyện xưa."
Gương mặt nàng đã trở nên tiều tụy hơn so với tuổi thật vì những lần sinh nở và sảy thai.
Suốt một thời gian dài, nàng ấy phải dùng chu sa để giảm đau, nhưng giờ đây, ngay cả liều lượng lớn chu sa cũng không thể át đi nỗi đau trong xương cốt.
Thái y chỉ biết kê những loại thuốc vô thưởng vô phạt.
Nàng ấy sắp không qua khỏi rồi.
Ta tìm được một vài bông hoa có hình dáng giống hoa Lệ Xuân, cạo lấy một ít nhựa đen cho nàng ấy uống.
"Ta nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Sau khi uống thuốc phiện, Thẩm Quân Nhu cuối cùng cũng nở một nụ cười an yên: "Khi đó, ngươi thật sự rất ngốc!"
Ta khẽ cười, chẳng phải sao?
Ta chỉ là một người bình thường, xuyên không đến đây, cứ ngỡ mình có thể làm nên nghiệp lớn, nào ngờ người bình thường như ta lại không thể sống nổi ở thời đại phong kiến này.
Ta từng tự giễu mình là trâu ngựa, lại không ngờ rằng, ở nơi này, con người căn bản không bằng trâu ngựa.
Ta xuyên vào thân thể đứa con gái mười lăm tuổi tên là Tự Khanh nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-nguoi-chien-thang-cung-dau/3731964/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.