Chương trước
Chương sau
Châu Dung gần đây bận công vụ, chưa từng xuống hầm, nhưng mỗi ngày đều có thư gửi đến không chậm trễ.

Bạch Mạn quả thực rất sợ.

Tám trăm chữ mỗi ngày đưa nàng trở lại những ngày đau khổ làm bài tập ở thư phòng, cộng với sự giám sát hàng ngày và nhắc nhở liên tục của A Thần, Bạch Mạn mỗi ngày đều phải đối mặt với một tờ giấy trắng, trong hoảng hốt nàng cảm thấy mình tuyệt vọng giống như con lừa kéo cối xay vậy.

Cũng may, thư của Châu Dung giúp nàng chắp vá hơn phân nửa diện mạo của chuyện đang xảy ra.

Căn cứ vào tin tức mà Bạch Mạn được nhận, sau khi Cửu Vương trấn áp thành công bọn thổ phỉ, trên dưới triều chính ai nấy đều xôn xao.

Bởi vì không ai ngờ đến, một vị Hoàng tử vốn mẫu tộc không có gì nổi bật, bản thân cũng không nhận được sủng ải của Hoàng đế, thế mà âm thầm tạo ra một thế lực cường đại như vậy!

Cục diện lúc đầu là Tấn Vương và Ninh Vương tranh chấp, đột nhiên bây giờ lại thêm Cửu Vương lặng lẽ xuất hiện.

Tấn Vương bất ngờ phát hiện Cửu Vương từ lúc nào đã trưởng thành thành sói con có răng nanh, lập tức chèn ép một cách tàn nhẫn, liên tục đuổi đánh không tha Cửu Vương. Mà sau khi Cửu Vương bị ép lộ ra át chủ bài, hắn biết không còn cách nào tiếp tục ngồi yên, cuối cùng cũng ra sức đối kháng.

Cho dù dưới tình thế tốt của Tấn Vương giám quốc, Cửu Vương và Ninh Vương như hai chọi một, Tấn vương cũng bất lực.

Thế là cục diện ngày càng hỗn loạn.

Ngày hôm đó, Cửu Vương khó khăn lắm mới ứng phó được công kích của Tấn Vương. Sau khi triều hội tan cuộc, hắn lại gọi Châu Dung đến.

"Đại tướng quân." Cửu Vương cười lạnh một tiếng, trầm thấp nói, "Thủ đoạn thật hay."

Châu Dung không nói, Cửu Vương nghiến răng nghiến lợi: "Là ngươi! Xốc lên át chủ bài của bản vương."

Châu Dung quay đầu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Cửu Vương, chậm rãi mỉm cười.

"Bằng không làm sao cứu được điện hạ?" Châu Dung hỏi.

"Ngươi cứu bản vương..." Cửu Vương cảm thấy không thích hợp, cứ như vậy, chẳng phải hắn sẽ vạch trần giao ước giữa hai người sao?

"Điện hạ, từ khi ngài bị thổ phỉ bắt đi, tư quân của ngài cùng bản tướng quân, cũng chỉ có thể chọn một trong hai." Châu Dung chậm rãi nói, "Bản tướng quân cho rằng bản thân mới là át chủ bài của ngài."

Cửu Vương nhìn bóng lưng của Châu Dung, vẻ mặt âm tình bất định.

Dùng quân Châu gia làm át chủ bài? Làm sao có thể?

Chỉ cần một ngày quân Châu gia không được hắn nắm giữ trong tay thì hắn khó mà an ổn. Không ai ở địa vị cao lại chấp nhận một đại tướng quân cầm trọng binh trong tay như vậy!

Nhưng át chủ bài của hắn đã bị xốc lên đã lộ ra răng nanh trước bá quan trong triều. Nếu không dựa vào Châu Dung, sớm muộn gì răng nanh của hắn cũng sẽ bị nhổ ra!

Hắn có thể làm gì bây giờ?

Cửu Vương tức giận đến run cả chân. Mấy ngày nay hắn đang suy nghĩ cái chết của Dương Cửu Chương phải chăng là đang vu oan giá họa lên đầu của hắn.

Bây giờ nghĩ đến, Dương Cửu Chương chết, chắc hẳn chính là Châu Dung muốn hãm hại hắn!

Châu Dung đúng thật là quỷ kế đa đoan!

Nhưng phía trước thanh âm của Châu Dung nhàn nhạt vang lên: "Nếu như ta là điện hạ, ta giết binh của Tấn Vương thì phải làm sao bây giờ?"

Cửu Vương kinh hãi.

Dương Cửu Tư bị người giết trong phố nhộn nhịp kia, phụ hoàng của hắn bổ nhiệm hắn điều tra hung thủ; Cái chết của Dương Cửu Chương lại có người vu oan giá họa cho hắn, hắn lại đi diệt binh của Dương gia. Bây giờ, Dương gia cùng Trần gia đã nhận định chính hắn là người đứng sau màn, hận hắn đến thấu xương!

Phụ hoàng bệnh nặng, Tấn Vương giám quốc, hắn cũng bị Tấn Vương chèn ép đến khốn khổ.

"Bản vương nên làm thế nào cho phải?" Cửu Vương đuổi theo, thở hồng hộc, "Tấn vương muốn làm phản, làm sao ta có thể đánh bại hắn? Để Ninh Vương với hắn tự diệt lẫn nhau đi! Vạn nhất... "

"Ngươi muốn từ bỏ vị trí kia sao?" Châu Dung cắt ngang lời của hắn.

Cửu Vương sững sờ: "Nhưng ta đi ngăn cản Tấn Vương, chẳng khác nào dùng cánh tay để chặn xe!"

"Đánh không lại mới có tác dụng." Châu Dung mỉm cười, "Chỉ cần ngươi đánh không lại là được."

Cửu Vương lui lại một bước trong sự hoài nghi.

"Đi." Châu Dung nhìn thẳng vào mắt của Cửu Vương, "Chủ động đi mời chiến."

Nàng suy nghĩ một chút, bổ sung: "Nếu tính mạng của ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ giúp ngươi."

Cửu Vương do dự đáp ứng.

Chẳng bao lâu, ngoại ô kinh thành xảy ra đại loạn.

Bạch Mạn thu hồi thư của Châu Dung, sắc mặt nghiêm trọng mà nói với Tiểu Phượng:

"Tấn Vương mưu phản."

Tiểu Phượng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Mạn. Bạch Mạn cụp mắt xuống suy tư.

Dương Cửu Tư bị giết, Hoàng đế ra tay với Dương gia và Trần gia, thổ phỉ loạn lên, Hoàng đế bệnh nặng, Tấn Vương giám quốc, Tấn Vương mưu phản.

Mỗi một điều trong số đó đều là điều chưa từng xảy ra ở kiếp trước. Nhưng dường như có một ranh giới mơ hồ giữa những điều này.

A thần nói: "Mặc dù bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng Vương phi không cần lo lắng. Đại tướng quân đã an bài thỏa đáng, sẽ bảo hộ an toàn cho Vương phi."

"Ta căn bản không lo lắng an toàn." Bạch Mạn nhẹ nhàng ném lá thư sang một bên, "Nhiều nhất ba ngày nữa, Tấn Vương nhất định sẽ bại trận."

Bạch Mạn lại nghĩ nghĩ: "Không, chỉ một ngày. Ngài mai Tấn Vương bại trận là điều không thể nghi ngờ."

A Thần xem thường. Một trạch nữ luôn luôn ngây thơ.

"Bây giờ đứng ra đối kháng Tấn Vương là Cửu Vương." A Thần nhịn không được cãi lại, "Tấn Vương có sự ủng hộ của Trần gia và Dương gia! Còn Cửu Vương thì có ai?"

"Những nhân sĩ trong giang hồ của hắn đâu?" Bạch Mạn tận lực nói lời khách sáo.

A Thần không có chút nào phát giác: "Rất nhiều người ốm chết, rất nhiều người vì chiến bỏ mình, rất nhiều người gặp bất hạnh ngoài ý muốn. Tóm lại hầu hết những người tài ba bên cạnh Cửu Vương đều chết, căn bản Cửu Vương đánh không lại Tấn Vương."

Bạch Mạn gật đầu: "Đúng. Trận này chính là thua không có thể thắng."

A Thần cơ hồ cười ra tiếng.

Mưu phản, sao có thể chỉ thua mà không thắng?

A Thần là người thân cận của Châu Dung, tất nhiên biết Cửu Vương phi là không tình nguyện bị Châu Dung tới cướp rồi nhốt tại nơi đây. Cửu Vương phi, chỉ sợ là nàng còn ôm tình cũ với phu quân của nàng đi!

Nhưng hắn không muốn tranh luận với nữ nhân.

"Đó là điều hiển nhiên, ngày mai sẽ kết thúc." A Thần dùng giọng an ủi, lập tức đổi chủ đề.

"Vương phi ở đây rất an toàn." A Thần đặt tờ giấy trắng như tuyết đưa thư trước mặt của Bạch Mạn, "Đã vậy, hôm nay Vương phi còn phải viết tám trăm chữ... "

Bạch Mạn rên rỉ một tiếng, đập trán xuống bàn.

Hôm sau giữa trưa, cửa bị A Thần đánh vang động trời.

Tiểu Phượng kéo cửa ra, đối diện với khuôn mặt với những cảm xúc phức tạp của A Thần.

"Như thế nào?" Bạch Mạn quay đầu nhìn hắn, "Mưu phản chỉ là chuyện đương nhiên?"

A Thần chưa kịp nói chuyện, Bạch Mạn đã cười hỏi:

"Thánh thượng rõ ràng không có bệnh, có đúng không?"

Toàn thân của A Thần chấn động.

Thật lâu, hắn chậm rãi cúi người, thật sự chấp tay bái lạy trước Bạch Mạn.

"Vương phi liệu sự như thần."

Con mắt của A Thần nhìn dưới mặt đất, thầm nghĩ, quả nhiên nữ nhân này không thể khinh thường. Lần trước để nàng chạy mất, mình chịu quân côn tuyệt đối không oan chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.