Chương trước
Chương sau
Bạch Mạn nhớ tới lời đồn về Châu Dung trên chiến trường.

"Ta không có luân hồi, sẽ không có." Châu Dung nhẹ nhàng đưa tay hướng Bạch Mạn, "Vậy thì đừng tranh cãi nữa được không? Ta biết ngươi không muốn chết, ngươi sẽ không chết. Ta sẽ không để ngươi chết. Nếu chỉ có một người chết, nhất định đó là ta."

Châu Dung đi về phía Bạch Mạn, nhưng Bạch Mạn lại không hề động đậy.

"Nếu như nghiệp chướng nặng nề, ta cũng còn còn sống, thì làm thế nào ngươi lại chết?" Châu Dung nắm lấy tay của Bạch Mạn, "Nghiệp của ta sâu nặng hơn rất nhiều so với ngươi. Nếu một ngày nào đó bị xóa sổ, vậy thì hãy để ta thế chỗ của ngươi. Ngươi sẽ tránh được tai họa."

Châu Dung nắm lấy tay của Bạch Mạn, kéo nàng vào lòng.

Nàng được Châu Dung ôm ấp lấy.

Bạch Mạn nhắm mắt lại, thở dài. Nàng luôn luôn cứng lòng với Châu Dung.

Châu Dung lại nhỏ giọng nói: "Ta không muốn làm xáo trộn cuộc sống của ngươi."

Châu Dung bộc bạch nội tâm của mình, nhưng nàng có thể nói cái gì đây? Nói mình đã sống lại một đời sao? Bạch Mạn sẽ tin mình được sao?

Cuối cùng nàng chỉ nói là:

"Trước đó ngươi nói ngươi nguyện ý đi cùng ta, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không bài xích ta."

"Ta không bài xích ngươi. Nhưng ta cũng không tiếp tục muốn đến gặp ngươi."

Không bài xích, vậy chính là có một chút hảo cảm.

Còn có thể yêu cầu xa vời gì?

Chỉ cần Bạch Mạn còn sống, chưa trải qua những chuyện hắc ám ở kiếp trước, chỉ cần trái tim của Bạch Mạn vẫn còn nguyên vẹn.

Cuộc đời của Châu Dung đã được định sẵn làm bạn với máu và trầm luân, nhưng Bạch Man vẫn có tương lai.

Vành mắt của Châu Dung hơi nóng cay cay.

Nhịn xuống. Châu Dung nghĩ thầm, nhịn xuống.

Nàng nháy nháy mắt, gạt đi những giọt nước mắt.

Bạch Mạn ngửi được mùi hương của Châu Dung. Nàng không ngừng tự nhủ rằng mình chỉ quen thuộc lợi dụng người xung quanh, cũng sẽ quen thuộc lợi dụng Châu Dung. Nói những câu mơ hồ như vậy chỉ là mơ hồ trong tiềm thức đối với Châu Dung mà thôi.

Là vì muốn lợi dụng nàng.

Nhưng Bạch Mạn lại không thể thuyết phục chính mình. Khi đối mặt với Châu Dung, tấm chân tình của nàng luôn bộc lộ không đúng lúc.

Bạch Mạn gắt gao cắn môi dưới.

Trong lúc Bạch Mạn đang đấu tranh nội tâm kịch liệt, ai ngờ, Châu Dung vậy mà vươn tay ra tóm lấy mặt của Bạch Mạn.

Bạch Mạn cau mày, một tay đẩy tay của Châu Dung ra.

Châu Dung vậy mà bóp mặt của nàng!

Ngay một khắc này, sầu não cái gì, đấu tranh nội tâm cái gì, đều mất ráo. Trong lòng của Bạch Mạn từ từ nổi lên tà lửa:

Thua thiệt cho ta đấu tranh tâm lý vì ngươi, suy nghĩ chập chồng, kết quả chỉ có một mình ta xoắn xuýt!

Thế mà nàng ta còn có tâm tư bóp mặt của mình!

A?! Lời vừa mới nói ra như vậy, tình cảm của ta chỉ là an ủi bản thân thôi!

Châu Dung ôn nhu nói: "Được rồi, đừng tức giận, dù sao cũng là lỗi của ta."

Bạch Mạn nổi giận. Tùy tiện xin lỗi như thế này giống như nàng đang cố tình nhường nhịn mình vậy, có cần phải nhường nhịn không?!

Ra vẻ giống như mình đang cố tình gây sự với nàng vậy!

Cho nên Bạch Mạn không thể nhao nhao, vô luận như thế nào thì nhao nhao đều rất kỳ quái. Thế là Bạch Mạn cứng rắn nói: "Ồ."

Bạch Mạn không tiếp tục để ý Châu Dung, Châu Dung cũng không tiếp tục nói nữa.

Phía trước, Dương lão bản dường như nghe thấy tiếng động lớn, từ xa quay lại.

Càng giống cãi nhau.

Bạch Mạn đột nhiên nhớ tới, mình chính là đang cải trang thành vũ nữ dị quốc để lấy lòng công tử phú quý. Nàng vội vàng cúi đầu, thái độ dần trở nên ôn hòa.

Bạch Mạn cảm giác được ánh mắt của Dương lão đại quay lại nhìn mình mấy lần, trong lòng âm thầm lo lắng. Nhưng Châu Dung lại không hề cúi đầu, đưa tay bóp mặt của nàng.

Bạch Mạn vừa vội vừa tức, ngay trước mặt Dương lão bản, dù có thế nào nàng cũng phải làm ra được dáng vẻ của vũ nữ. Vũ nữ nhát gan, làm sao dám ngỗ nghịch công tử? Thế là nàng cũng không còn dám phản kháng.

Tay của Châu Dung xuyên qua bím tóc và mái tóc đen tùy ý buông xõa của Bạch Mạn, đầu ngón tay chạm vào má của người kia.

Không phải xoay mà là nhẹ nhàng chọc lấy một chút.

Trong lòng của Bạch Mạn chấn động, thời gian ngày xưa lại đột nhiên dâng trào, trong lòng của nàng chua chát, se lại và hỗn loạn.

Có phải là Châu Dung đang nói dối?

Bạch Mạn quay đầu. Có lẽ nàng không nên nghĩ tới người này nữa!

Con người có thể nói dối nhưng quyền thế thì không.

Hai người khó chịu liếc nhau một cái, ánh mắt lại tách ra phần riêng của mình.

Dương lão bản tùy tiện liếc mấy cái, hoàn toàn không có sinh nghi trong lòng, cười to đối với Châu Dung mà nói: "Ngài cảm thấy vũ nữ dị quốc như thế nào?"

Châu Dung có chút ngửa đầu, ngạo khí hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cũng được."

Cũng được?

Bạch Mạn trợn tròn mắt, đưa tay vặn vào lưng của Châu Dung, nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh quay lại nhìn.

Quay lưng về phía Bạch Mạn, Châu Dung lắc nhẹ tay. Bạch Mạn do dự một lát, Châu Dung liền đưa tay ra sau, tựa như có mắt sau gáy, chính xác nắm lấy tay của người kia.

Bầu không khí giữa hai người quá mức mãnh liệt, đến mức Dương lão bản không khỏi nhìn các nàng thêm vài lần nữa. Da đầu của Bạch Mạn căng cứng, ngượng ngùng cúi đầu. Dương lão bản nhìn Châu Dung với ánh mắt như muốn nói "Ta hiểu hết rồi", không tiếp tục truy vấn nữa.

Bạch Mạn cắn răng.

Nàng đang nghĩ ngợi thì đột nhiên sau lưng truyền đến một trận rối loạn từ đằng xa, có người cao giọng nói:

"Các ngươi dựa vào cái gì mà lục soát thân thể của ta?"

Không có bất kỳ cái gì đáp lại, người kia dường như bị đẩy xuống đất, có tiếng kêu vỡ vụn truyền tới.

Dương lão bản quay đầu lần nữa, cười làm lành với Châu Dung, chỉ sợ đã quấy rầy quý khách.

Bạch Mạn âm thầm quay đầu.

Ánh sáng phía trước ấm áp, xa xỉ và thậm chí còn dịu nhẹ, nhưng không khí ở đại đường phía sau rõ ràng có chút lạnh lẽo. Bạch Mạn lặng lẽ quay đầu lại, liếc mắt nhìn ra, ban đầu hạ nhân canh gác đại sảnh đã được thay thế bằng binh sĩ cầm kiếm.

Binh sĩ cầm kiếm xếp thành một hàng, tạo thành hai nhóm, nghiêm khắc kiểm tra mọi người trong đại sảnh, kể cả nữ nhân và trẻ con.

Đây không phải là một cuộc kiểm tra mà là ăn cướp trắng trợn!

Bạch Mạn liếc nhìn Châu Dung, thấy người kia đang bình tĩnh lắng nghe tiếng khóc sau lưng, không hề động đậy.

"Đại nhân tha mạng, tiểu nhân là thật hoàn toàn không biết ngài đang nói gì!" Có âm thanh đau khổ cầu khẩn của một thương nhân truyền vào tai của Bạch Mạn.

"Bớt nói nhảm! Ngươi giấu cái gì ở trong ngực? Lấy ra!"

Thương nhân kia tức giận không dám lên tiếng, đồ vật trong tay rơi xuống đất. Một binh sĩ giả vờ xem qua, sau khi kiểm tra một lúc lâu, hắn đưa tay lấy một nắm bảo thạch vỡ, dừng lại. Tiếp đến lại lấy một miếng trầm hương lớn trước mặt thương nhân kia.

Một miếng trầm hương lớn như vậy có thể dùng được cho một người bình thường trong ba năm.

Nữ thương nhân bên cạnh thương nhân kia lo lắng nói: "Không như đã thỏa thuận, chỉ là kiểm tra như đã quy định thôi mà... "

Binh sĩ kia nhướng mắt, cười lạnh nói: "Ai biết hương liệu của ngươi dùng để làm gì? Để đề phòng, phải lục soát mọi thứ!"

"Kiểm tra cái gì!" Thương nhân kia tức giận, "Rõ ràng là ngươi đang cướp đoạt! Ta làm ăn với Vạn Thái Hòa Hào nhiều năm, chưa bao giờ thấy hành vi tục tĩu như vậy! Ngươi là ai?! Dương lão bản! Ta muốn gặp Dương lão bản!"

"Dương lão bản?" Có người cười lạnh, "Ngươi cho rằng Vạn Thái Hòa Hào này là của Dương lão bản sao? Dương lão bản chỉ là một con chó trước sân khấu mà thôi."

Một con chó trước sân khấu?

Bạch Mạn khiếp sợ nhìn về phía Dương lão bản, ai ngờ Dương lão bản chỉ là miễn cưỡng nở nụ cười, cũng không mở miệng phản bác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.