Ngày cuối cùng của học kỳ 1, Mạch Thu thấy thứ hạng trên phiếu điểm liền thở phào. Cô gối hai tay sau đầu tựa vào cái bàn phía sau: kỳ nghỉ đông đã đến rồi!
Cô nhìn bạn bè xung quanh, ai cũng có vẻ mặt khác nhau: có người vui vẻ, có người buồn rầu. Đã bao lâu không có được cảm giác - tại độ tuổi thanh xuân dạt dào, đầy đơn thuần- này rồi?
Nghĩ tới đây, Mạch Thu chun mũi một cái. Kể từ sau khi ‘lén lút qua lại’ với Cố đại soái tới nay hình như cô ngày càng cảm tính, ‘không tim không phổi’ đã một đi không trở lại, loại cảm giác này thật rối rắm.
"Tiểu Mạch?"
Một tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạch Thu. Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười của Địch Tinh Thần ập ngay vào mắt.
"Ơ, lão đại, mau vậy mà đã có bài tập chuyển tới rồi à? Như vậy có thể thấy được, lượng bài tập vẫn còn ‘nóng hổi’ ha."
"Tất nhiên rất ‘ nóng hổi ’ rồi. Phần lớn các bạn nam lớp ta đều đi rồi."
"Ôi bị cậu làm tổn thương rồi, ôi trái tim thủy tinh bé nhỏ của tớ đã vỡ tan tành trên đất. . . ."
Mạch Thu làm bộ đau khổ, Địch Tinh Thần bị nét mặt cô chọc cười.
"Tiểu Mạch . . . khi nãy tớ nhìn thấy phiếu điểm của cậu ở văn phòng. Lần này cậu thi rất tốt."
"Đương nhiên rồi!" Có thể không tốt được sao? Mỗi khi phải học thuộc đến độ muốn xé sách ra thì tớ lại nghĩ đến vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-ke-hoach-tro-thanh-quan-tau/1923237/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.