Trải qua chuyện xấu hổ kia, Mạch Thu gặp Cố Lãng là như nhìn thấy quỷ, chuồn nhanh còn hơn cả thỏ. Mạch Thu cũng chẳng biết phải làm thế nào, cô không muốn như vậy, nhưng dãd'đ'l'q'đ hình thành phản xạ có điều kiện, đại não còn chưa kịp phản ứng thì chân đã phản ứng rồi.
Não lòng, thật não lòng quá đi!!!
Nhưng đối với loại người không tim không phổi như Mạch Thu mà nói, muộn phiền có thể kéo dài được mấy ngày chứ. Bạn Mạch nào đó sẽ nhanh chóng quay trở lại với thế giới chơi bời ăn uống ngay thôi.
Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh. Vào ngày khai giảng đầu tiên, Mạch Thu đeo chiếc cặp sách mới mua trên lưng cùng Chu Hiểu Nam dắt tay nhau đi học. Trường tiểu học quân khu cách nhà rất gần, không cần người lớn đưa đón.
Hơn nữa, Mạch Tử Kiệt đã liên lạc trước với trường học, hai nhóc con được phân vào cùng một lớp. Có người làm bạn, cuộc sống thời tiểu học sẽ không quá vất vả.
Hai người tìm được phòng học. Vì vẫn chưa có nhiều học sinh tới nên hai người tìm hai chỗ trống gần nhau rồi ngồi xuống.
Mạch Thu nhìn ngắm xung quanh, phòng học không lớn lắm nhưng khoản lấy ánh sáng(*) thì rất tốt. Hai người một bàn, ngồi trên một cái ghế nhỏ, tất cả đều được sơn màu xanh quân đội, cảm giác khá lạ. (*thiết kế kết cấu toà kiến trúc hoặc cửa sổ to nhỏ sao cho bên trong toà kiến trúc này có ánh sáng thích hợp)
Học sinh đã tới trò chuyện rôm rả, giáo viên thì vẫn chưa đến. Mạch Thu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-ke-hoach-tro-thanh-quan-tau/103146/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.