San San đã lâu rồi không được ăn uống đầy đủ, vì thế cái miệng nhỏ không ngừng nhai nuốt những đồ ăn mà Đường Viễn đem về. Đây đều là những loại thức ăn đóng hộp lâu ngày, xem chừng rất không thích hợp với một cô bé nhỏ tuổi như nàng, thế nhưng San San lại cảm thấy những thứ này ngon lành chẳng kém gì đồ ăn mà trước kia mẹ nàng thường nấu cho cả nhà.
Đường Viễn một bên chú ý động tĩnh phía ngoài, một bên chăm chú nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Hắn từ từ hồi tưởng lại hình ảnh của bản thân khi xưa, một cậu nhóc bị mồ côi cả cha lẫn mẹ chỉ sau một đêm. Không thể đếm nổi biết bao nhiêu ngày hắn chìm trong tuyệt vọng, chỉ nhớ rằng bản thân cũng đã phải khóc rất nhiều.
Lại nhìn đến San San, nàng so với hắn ngày ấy xem ra còn nhỏ hơn. Nhưng đừng nhìn bộ dạng hay khóc lóc mà nghĩ rằng đứa trẻ đó có tâm hồn yếu đuối. Bất kì ai trải qua bi kịch như vậy cũng đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng mà thôi. Sau khi tuyệt vọng qua đi, chính là lúc con người ta trở nên sắt đá hơn. Bản thân hắn chính là như vậy, mà đứa trẻ trước mặt này cũng là như vậy.
Ăn uống xong xuôi, Đường Viễn thổi tắt nến rồi bảo San San về phòng nghỉ ngơi, còn hắn thì nằm ở ghế sô pha ngoài phòng khách để cảnh giới. Thế nhưng bé con nói thế nào cũng không chịu, nhất định phải ngủ ở trong lòng hắn mới an tâm. Đường Viễn biết không thể thuyết phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-con-gai-cua-ke-thu/2995543/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.