Quá trình truyền sức mạnh tinh thần tốn rất nhiều thời gian.
Thích Triều nhắm mắt, điều khiển những đốm sáng màu xanh lục trôi vào trong bể cá, viên pha lê đỏ ngoại trừ ban đầu có động tĩnh thì hoàn toàn im ắng, như thể vừa nãy chỉ là ảo giác.
Nhưng nếu có búp bê ở đây sẽ nhận ra hai viên pha lê đỏ bên ngoài trầm tĩnh thật ra vẫn luôn cẩn thận cắn nuốt ánh sáng xanh, hệt như những đứa trẻ trải vô số đày đọa, ngược đãi, dần trở nên nhút nhát, sợ mình ăn nhiều sẽ bị ghét bỏ.
Viên mẫu thạch Thiên Cẩu xám xịt bên cạnh thì có vẻ yên ắng hơn, tựa như bầu trời đêm tĩnh lặng.
Thời gian dần trôi, Thích Triều không tiếp tục thả sức mạnh tinh thần, hắn ước lượng thời gian, mở mắt, quan sát viên pha lê. Ánh đỏ trong viên pha lê vốn đang ảm đạm đột nhiên kích động, dường như có chút lo lắng.
Thích Triều dừng lại, đi tới bể cả, cầm viên pha lê ra ngoài. Hắn cũng không để ý dung dịch lạnh lẽo làm ướt tay mình, cúi đầu quan sát hai viên pha lê.
Thật đấy à?
Thích Triều hơi dùng sức nắm viên pha lê, trong lòng có chút kích động.
Hắn biết ánh đỏ vừa rồi không phải ảo giác, trái tim Song Kính thật sự có phản ứng. Ngón tay Thích Triều run rẩy, nụ cười trên môi rạng rỡ hơn nhiều.
Ban đầu hắn không ôm nhiều hy vọng mình sẽ đánh thức được hai viên mẫu thạch nhưng xem ra thật sự có khả năng tỉnh lại.
Dường như cảm nhận được sự chờ mong và yêu thích từ người đàn ông trước mặt, hai viên pha lê màu đỏ càng thêm tinh khiết.
Thích Triều nhìn ánh đỏ như muốn tràn cả ra thì nhớ tới gì đó, nụ cười trên mặt nhạt đi.
Cặp song sinh Song Kính từ khi ra đời vì cơ thể dính liền đã phải chịu nhiều đau khổ, tới lúc chết tuổi thọ còn chưa tròn một năm.
Nếu bọn chúng thật sự có thể sống lại thì Thích Triều không thể bỏ qua cơ hội này được.
Hắn cào cào tóc, đặt viên pha lê vào lại bể, ngồi vào bàn bắt đầu phác thảo Song Kính.
Từ lúc gặp Song Kính ở hội đấu giá đã qua nửa năm, Thích Triều không còn nhớ ngoại hình búp bê ra sao, chỉ có ấn tượng mờ nhạt.
Tóc đen mắt đen, tóc trắng mắt trắng, nếu hai thiếu niên đổi quần áo thì đứng cùng nhau trông hệt như Hắc Bạch Vô Thường.
Thích Triều bị tưởng tượng của mình chọc cười, vẽ xong bản phác thảo liền dừng bút. Bản thiết kế Song Kính cần nhiều thời gian để hoàn thiện, tạm thời chưa phải sốt ruột. Truyện Xuyên Nhanh
Có lẽ do Song Kính luôn mà hắn luôn lo lắng có khả năng tỉnh lại nên tâm trạng Thích Triều nhẹ nhõm hơn nhiều.
Theo kế hoạch của hắn, búp bê được chế tạo tiếp theo là Thiên Cẩu. Hắn quay đầu nhìn viên đá hình cún con xám xịt, đôi mắt nâu thẫm cong cong.
Đối với Thích Triều, niềm vui của thợ chế tác là được chứng kiến những đứa con mình tạo ra có sự sống.
Tay cầm bút khựng lại, hắn nhớ tới Li Bạch và Lan Lạc. Thích Triều suy nghĩ, không tiếp tục làm thân thể cho Thiên Cẩu nữa mà đứng dậy, rời khỏi tầng hầm.
Trong phòng khách, Li Bạch và Lan Lạc vẫn đang ngồi trên sofa. Thích Triều biết hai búp bê vì mấy chuyện xảy ra gần đây nên mới ngẩn ngơ. Hắn mỉm cười, lần lượt xoa đầu hai búp bê. "Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa, mau đi học thôi."
Dù vừa về nhà cũng không được lơ là việc học hành.
Ít nhất phải cố gắng học tập trong vòng một tháng hắn mới định nhắc tới chuyện nghỉ cuối tuần với mấy nhóc con.
Li Bạch và Lan Lạc về đến nhà liền thả lỏng, phản ứng cũng chậm hơn nhiều.
Hai búp bê được xoa đầu ngơ ngác nhìn Thích Triều, nghe thấy lời hắn nói, Li Bạch và Lan Lạc gật đầu thật mạnh, chạy ù về phòng.
Ai nhìn vào cũng thấy hai đứa rất ngoan. Thích Triều biết sự việc vừa rồi ảnh hưởng lớn đến hai đứa nhưng cũng không nhất thiết là chuyện xấu, theo hắn, bọn trẻ đang dần dần trưởng thành.
Hắn cười khẽ, theo sau hai búp bê lên lầu. Tới khi mở sách, Thích Triều suy nghĩ một lát rồi gọi video cho Thẩm Du Hi.
Đây là chuyện hắn và Thẩm Du Hi đã hẹn trước
Mỗi lần dạy bọn nhỏ sẽ gọi video để mấy đứa học với nhau.
Giữa không trung rất nhanh đã xuất hiện hình ảnh phòng đối diện, Thích Triều nhìn Li Bạch và Lan Lạc đang ngoan ngoãn đọc sách bên cạnh, sau đó mỉm cười với Thẩm Du Hi. "Anh Thẩm, anh đang dạy bọn nhỏ sao?"
"Ừm, vừa bắt đầu."
Thẩm Du Hi gật đầu, khóe môi cong lên, đôi mắt đào hoa dịu dàng. Anh di chuyển camera một chút để Thích Triều có thể nhìn rõ tình hình bên này.
Trong phòng, A Cốt và Xích yêu đang ngồi học. Xích Yêu thì còn tốt, tuy cô nhóc hơi nóng nảy nhưng rất nghiêm túc đọc sách, A Cốt thì ngược lại hoàn toàn, cậu ta hận không thể đập đầu vào bàn, xem ra thật sự ghét phải học hành.
Mạc Tư ôm búp bê vải, con mắt đen láy mở to đứng nhìn hai búp bê.
Thích Triều để ý biểu cảm ôn hòa của Thẩm Du Hi, lại liếc sang A Cốt và Xích Yêu, hắn đoán quan hệ của anh Thẩm với nhóm búp bê đã dịu hơn, trong lòng thầm cảm thấy nhẹ nhõm.
Thích Triều tôn trọng cảm xúc của Thẩm Du Hi, hắn không nói đỡ cho mấy búp bê, song khi thấy anh Thẩm không để ý tới A Cốt và Xích Yêu gần một tuần, hắn vẫn thấy hơi lo lắng. Bây giờ xem ra tốc độ làm hòa của họ còn nhanh hơn hắn tưởng.
"Ừm." Thích Triều dừng lại một chút rồi thuận miệng nói. "Tuần này cho bọn nhỏ kiểm tra nhé. Chúng học kha khá rồi, cũng nên thử kiểm tra kiến thức thôi."
Thẩm Du Hi không có ý kiến.
Anh liếc mắt ra phía sau rồi nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt lam cong lên. "Được, kiểm tra cũng tốt."
Khác với Xích Yêu, Lan Lạc và Li Bạch nghiêm túc học tập, A Cốt ngoài mặt tỏ ra chăm chỉ, nhưng thật ra suốt buổi chỉ chú ý đến cuộc nói chuyện giữa Thẩm Du Hi và Thích Triều.
Cậu ta biết rõ cha để giữ hình tượng nên sẽ tỏ ra đã làm hòa với bọn họ trước mặt Thích Triều. Trời mới biết từ lúc hắn rời đi, cha không chỉ lạnh nhạt với bọn họ mà còn bắt học nặng hơn cả Thích Triều.
A Cốt nhìn cây gậy trúc trong tay Thẩm Du Hi, nhức đầu không chịu nổi, đôi mắt xanh biếc nheo lại.
Nếu là trước đây, A Cốt sẽ rất vui vẻ phá hoại kế hoạch của Thẩm Du Hi, song nhớ tới chuyện Thẩm Du Hi vừa bị ốm, cậu ta rũ mi. Thôi bỏ đi, cha làm thế nào để câu đàn ông cũng chẳng liên quan tới A Cốt,
Cả đời này A Cốt cũng không muốn đọc sách nữa.
A Cốt sắp hỏng đến nơi rồi.
Thích Triều không thấu hiểu được cuộc đời búp bê gian khổ của A Cốt. Hắn mỉm cười nhắc đến chuyện Song Kính với Thẩm Du Hi.
Thẩm Du Hi nghe Thích Triều đề cập tới hai trái tim của Song Kính, ánh mắt không mấy bất ngờ. Khi biết Thích Triều có thể chữa trị cho các búp bê khác thì anh cũng đoán được hắn sẽ chữa được cho Song Kính.
Nhớ tới năng lực của Thích Triều, lông mi Thẩm Du Hi khẽ run, do dự nâng mắt, nhẹ giọng nói. "Thích Triều, sức mạnh tinh thần của cậu rất đặc biệt. Tôi hiểu cậu không thể làm lơ trước các búp bê bị thương nhưng tốt nhất đừng để lộ chuyện sức mạnh tinh thần của cậu khác thường."
Thẩm Du Hi biết nếu Hiệp hội hay tin chắc chắn sẽ đưa Thích Triều đi, kể cả hắn có là con trai tỷ phú đi chăng nữa.
Hắn là người mà anh chọn.
Trong mắt Thẩm Du Hi ánh lên cảm xúc khó đoán, nếu không phải vì muốn hắn tình nguyện thì anh đã khóa cứng Thích Triều bên người từ lâu rồi.
Nghĩ tới việc đối phương có thể bị đám sâu mọt theo dõi ở nơi mình không thấy, Thẩm Du Hi liền cảm thấy bực bội.
"Đương nhiên rồi." Thích Triều cong môi, hắn biết đôi khi khác biệt cũng không phải chuyện tốt. "Chỉ có anh biết thôi."
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt tràn đầy ý cười. "Em sẽ không nói chuyện này cho người ngoài."
Người ngoài sao?
Thẩm Du Hi khựng lại, sự nóng nảy trong lòng cũng vơi bớt, đôi mắt đào hoa cong lên. Anh không để tâm người khác nghĩ gì, song cảm giác được đối phương tin tưởng rất mới mẻ, anh tạm thời không ghét nó.
Hai người trò chuyện khoảng mười phút, có lẽ vì câu nói kia của Thích Triều nên tâm trạng Thẩm Du Hi không tệ. Nhưng khi sắp xếp việc học hôm nay xong, chuẩn bị tắt video thì giọng nói trầm thấp lại vang lên. "Anh Thẩm, ngày mai lịch gọi video buổi chiều đẩy xuống tối nhé. Em hẹn với Đồ Trang ngày mai tới kiểm tra cho Tam Nguyệt."
Đồ Trang?
Tâm trạng Thẩm Du Hi dần dần tệ đi, nụ cười trên mặt cũng thu lại. Anh đã quên mất so với Hiệp hội thì mấy thiếu niên yếu đuối, đáng thương càng có sức uy hiếp hơn.
"Cậu có sắp xếp gì cho cậu ta rồi?" Thẩm Du Hi nghiêng đầu, anh biết hắn sẽ không bỏ mặc một đứa trẻ vị thành niên không nơi nương tựa.
Thích Triều cào cào tóc, có hơi rối rắm, lát sau hắn mới đáp. "Em định hỗ trợ cho cậu ấy đi học. Ở Lam Tinh, nếu không có học thức thì muốn kiếm tiền chỉ có thể làm mấy công việc mà lương còn bèo bọt hơn cả robot thôi."
Lúc Thích Triều mười sáu, mười bảy tuổi bỏ học đi làm, một đầu bếp tốt bụng dạy hắn điêu khắc thức ăn. Sau này Thích Triều đổi nghề, nhưng nếu khi ấy không có người tốt kia thì hắn đã không thể nuôi em trai học hành.
Vì từng được người ta che ô khi trời mưa nên nhìn thấy người khác bị ướt, hắn cũng muốn giúp đỡ.
Tuy nhiên đây chỉ là ý định của Thích Triều, chưa chắc người ta đã chấp nhận.
Cho nên bọn họ sẽ thường xuyên ở cùng nhau sao?
Tâm trạng Thẩm Du Hi trầm xuống, anh nở nụ cười dịu dàng. "Cậu nói đúng, nếu có rắc rối thì cứ bảo tôi, tôi sẽ cùng cậu nghĩ cách."
"Được." Thích Triều biết Thẩm Du Hi rất tốt bụng, không hề hoài nghi mấy lời này. Hắn gật đầu, cười cười. "Anh yên tâm, trước hết cứ vậy đã, tối mai nói tiếp nhé."
Thẩm Du Hi mỉm cười ngắt video, sắc mắt lập tức tối sầm. Anh xoay người đưa cây gậy trúc cho Mạc Tư, nhẹ giọng nói. "Mạc Tư, con giám sát đi."
Dứt lời liền rời phòng.
Xích Yêu ngẩng đầu lên, khẽ mím môi, không hiểu tại sao cha lại tức giận.
Mạc Tư cũng không rõ.
Cậu nghe hết toàn bộ câu chuyện nhưng vẫn không biết tại sao cha mất bình tĩnh.
A Cốt hiểu hết tất cả ngồi dựa vào ghế, mấy điều luật quay mòng trong đầu, cậu ta choáng váng nhìn trần nhà.
Rõ ràng cha là người u ám, suốt ngày ru rú trong nhà, đã thế còn có tính kiểm soát nặng. Có thể chịu đựng Thích Triều gọi xong mới tức giận là đã bình tĩnh lắm rồi.
Chắc bây giờ cha đang giận dỗi ôm đống vàng bạc châu báu của mình ở dưới tầng hầm. Sướng thật đấy, không như A Cốt, chỉ có thể đau đầu ôm ấp đống sách này.
Bên kia, sau khi kết thúc cuộc gọi, Thích Triều gửi tin nhắn cho Thích Phong và Thích Diệp rồi tiếp tục dạy Lan Lạc và Li Bạch học bài.
Chiều hôm sau, Thích Triều thưởng cho hai đứa nhỏ được phép xem phim hoạt hình, mình thì khởi động phi thuyền đi tới nhà kho bỏ đi của Đồ Trang.
Trong kho, sau khi mơ thấy giấc mơ kia, Tam Nguyệt rơi vào trạng thái mơ hồ. Y cảm thấy mình có gì đó sai sai, song y biết rõ cơ thể của mình khá hơn trước nhiều.
Cứ như mình không phải búp bê cấp A bình thường vậy.
Tam Nguyệt nhớ tới người đàn ông tên Thích Triều kia. Mỗi lần nghĩ đến hắn, Tam Nguyệt đều có cảm giác thân thiết kỳ lạ, y rũ mi, không nghĩ sâu thêm. Nếu hắn nói "cha" đã chữa trị cho mình thì hẳn là thật.
Từ lúc Tam Nguyệt tỉnh lại, Đồ Trang chưa từng rời khỏi kho hàng. Cậu ta sợ Tam Nguyệt lại ngất lúc nào mình không biết.
Đầu móng tay chảy máu đã lành lại trong mấy ngày này. Nhớ tới hôm nay là ngày tái khám, cậu ta siết chặt sợi dây chuyền trên cổ.
Đây là quà cảm ơn Đồ Trang chuẩn bị cho Thích Triều và thầy Thiêu Khí. Nó là di vật duy nhất cha mẹ cậu để lại, giá trị không nhỏ. Lúc trước, dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất, Đồ Trang cũng không bán nó đi.
Bán sợi dây chuyền này mà cứu được người thân duy nhất của cậu ta là Tam Nguyệt thì Đồ Trang không hối hận.
Thích Triều tới nhà kho liền bắt đầu khám tổng quát. Bởi vì người chủ trì luôn là "Thiêu Khí" nên trong mắt Đồ Trang, Thích Triều là trợ lý của người đó.
"Tái khám không cần thầy Thiêu Khí đích thân tới." Thích Triều mỉm cười với Đồ Trang đang lo lắng. "Kiểm tra đơn giản là được rồi."
"Vâng."
Sự căng thẳng của Đồ Trang giảm đi nhiều. Cậu ta ngồi bên cạnh Tam Nguyệt, nắm chặt tay y như để tiếp thêm sức mạnh.
Tam Nguyệt liếc Đồ Trang, cũng nắm chặt lấy tay cậu ta. Trong mắt Tam Nguyệt, con người rất yếu đuối, cần y bảo vệ.
Thích Triều thấy cảnh này chỉ im lặng mỉm cười. Sau khi xác nhận cơ thể Tam Nguyệt không có vấn đề gì, hắn nói với Đồ Trang. "Sau này phải để búp bê ăn đá năng lượng đúng giờ, đúng lượng, còn lại không có gì đáng lo."
Gương mặt Đồ Trang rạng rỡ như vừa nhận được tin vui, cậu ta tháo dây chuyền trên cổ ra, đưa cho Thích Triều, kích động đến mức nói năng lộn xộn. "Cảm ơn anh rất nhiều, đây là quà cảm ơn, nếu không đủ thì em sẽ cố gắng kiếm tiền trả sớm."
Có lẽ nhờ sự đồng hành của Tam Nguyệt mà mấy ngày qua, sắc mặt Đồ Trang dần hồng hào, dù cơ thể gầy yếu nhưng trông khỏe mạnh hơn nhiều.
Thích Triều ít khi mua đồ xa xỉ, song hắn có mắt nhìn tốt, lập tức nhận ra thứ này rất đáng giá. Dưới cảnh nghèo túng mà Đồ Trang vẫn không bán nó, có thể thấy sợi dây chuyền quan trọng với cậu ta như thế nào, nhất là khi thấy ánh mắt sốt ruột của Tam Nguyệt, Thích Triều càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình.
Hắn suy nghĩ một lát, nhận lấy sợi dây chuyền. "Dây chuyền này là đủ rồi."
Biểu cảm của Đồ Trang thả lỏng, sau đó cậu ta nghe thấy Thích Triều nói tiếp. "Cậu có muốn đi học không?"
Đồ Trang nhìn Thích Triều, dù hắn không nói rõ nhưng Đồ Trang mơ hồ đoán được ý của hắn.
"Cậu còn nhỏ, cần phải đi học. Nếu cậu muốn, tôi có thể tài trợ cho cậu. Đương nhiên sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ phải làm việc cho tôi vài năm." Thích Triều ngừng lại một chút, nói như thể đang giỡn. "Nếu cậu làm tốt, tôi sẽ trả lại dây chuyền xem như phần thưởng cuối năm cho cậu."
Thích Triều nói vậy vì để tâm đến lòng tự trọng của thiếu niên.
Nhưng hắn không ngờ một cậu thiếu gia phải sống ở khu ổ chuột Cam Phần, lòng tự trọng đã chẳng còn nhiều.
Điều này không có nghĩa là Đồ Trang không hiểu ý Thích Triều, mắt cậu ta đỏ hoe, suýt nữa lại cắn móng tay để giảm căng thẳng.
Tam Nguyệt bên cạnh có ngoại hình của một người đàn ông trưởng thành, tính tình cũng điềm tĩnh hơn. Có lẽ vì vậy mà y trưởng thành hơn Đồ Trang, song y cũng rất xúc động, ánh mắt sáng ngời nhìn Thích Triều.
"Nếu đồng ý thì tôi sẽ viết hợp đồng." Thích Triều bổ sung. "Đến lúc đó các cậu nhớ xem kỹ, nếu thật sự đồng ý thì phải làm việc cho tôi ít nhất ba năm."
Chỉ cần làm việc ba năm đã nhận được cơ hội học tập, điều kiện này đưa ra ở khu Cam Phần chắc chắn sẽ khiến người ta tranh giành đến đổ máu.
Bởi vì không có học vấn mà nhiều người phải sống dưới đáy xã hội suốt đời.
Đồ Trang từng đi học, cậu ta biết có được cơ hội này là may mắn đến mức nào. Quan sát gương mặt Thích Triều, môi cậu ta run rẩy, cảm giác lâng lâng như đang bước trên mây. Vài giây sau, cậu ta gật đầu. "Nếu có cơ hội được đi học, dù phải làm việc cho anh cả đời, em cũng nguyện ý ạ."
Giọng cậu ta run run, Thích Triều nghe vậy thấy hơi quá, nhưng cũng không nói gì. Hắn cười. "Quyết định vậy đi, lát nữa em tôi sẽ đến đón cậu. Hai đứa nó đều rất tốt tính, cậu có thể đi học với chúng."
Lúc Thích Phong và Thích Diệp biết anh trai muốn tài trợ cho một thiếu niên đi học thì rất hào hứng, bọn họ đều là mấy đứa nhóc choai choai muốn làm anh hùng, không cần Thích Triều nhờ đã tình nguyện tới giúp đỡ.
Đồ Trang không biết thân phận của Thích Triều, song dựa vào những gì hắn đã giúp cậu ta và Tam Nguyệt, Đồ Trang tin người này sẽ không lừa mình.
Cậu ta ngập ngừng, chân thành bày tỏ. "Cảm ơn anh."
Câu này nhắc nhiều sẽ thấy nhạt nhẽo, nhưng Đồ Trang đều nói thật lòng. Cậu ta thề nhất định sẽ báo đáp Thích Triều.
Hai đứa em trai hắn nhanh chóng đến đón Đồ Trang và Tam Nguyệt, đưa đến biệt thự của chúng. Thích Triều đi theo giúp đỡ sắp xếp một số thứ rồi mới quay về nhà mình.
Ban đầu hắn cho rằng Li Bạch và Lan Lạc vẫn đang xem hoạt hình, song khi về tới nhà thì phát hiện hai đứa nhỏ đang tự giác học bài.
Thích Triều lập tức được trải nghiệm niềm vui của các bậc phụ huynh, hắn không làm phiền mấy đứa nhỏ học nữa, quay người xuống tầng hầm.
Thích Triều biết từ bây giờ mình sẽ bận rộn lắm. Cả Thiên Cẩu và cặp song sinh đều đã nằm trong kế hoạch của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]