Đêm đầu hạ tiết trời không nóng không lạnh, trong nhà kính trồng hoa có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng, cửa sổ trời được mở một nửa, dù không bật đèn thì ánh trăng lạnh lẽo vẫn có thể chiếu sáng nơi này.
Thích Triều và Thẩm Du Hi ngồi trên ghế dài, bên cạnh đặt hai chai rượu, nói chuyện câu được câu chăng.
Thích Triều kể việc gặp được mấy người Kiều Thịnh ở sảnh chờ, hắn cười nói lúc ấy nhân viên rất lo ông ta ngồi xe lăn tới sẽ chọc giận thân vương mất.
"Không biết Kiều Thịnh bị thương thế nào mà bây giờ vẫn chưa khỏi." Thích Triều uống một ngụm rượu, nói với Thẩm Du Hi.
Thẩm Du Hi cúi đầu, ly rượu trong suốt lấp lánh dưới ánh trăng. Ngón tay thon dài vuốt ve miệng ly, nở nụ cười dịu dàng. "Không rõ nữa, mong anh ấy khỏi bệnh sớm."
Anh nói như thể vết thương kia của Kiều Thịnh không phải do anh gây ra vậy.
Thích Triều ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn mặt trăng qua cửa sổ. Hắn nuốt ngụm rượu trong miệng. "Anh rời đi rồi định làm gì? Về nhà sao?"
"Không phải."
Thẩm Du Hi biết chỉ cần anh nói mình về nhà, Thích Triều rất có thể sẽ tiếp tục khuyên anh ở lại. Anh ngừng một chút rồi nói. "Tôi có một số chuyện cần phải giải quyết."
"Vậy à." Thích Triều cất giọng lười biếng, đầu tựa vào cây cột bên cạnh, giống như đã hơi buồn ngủ. Hắn cười với Thẩm Du Hi. "Vậy sau khi xử lý xong công việc, anh có muốn quay lại đây không?"
Thẩm Du Hi chỉ hiểu được một nửa suy nghĩ của Thích Triều, không đoán được hết. Nếu là bình thường anh sẽ cảm thấy bực bội, nhưng có lẽ do không khí đầu hạ hoặc do nụ cười biếng nhác của người đàn ông bên cạnh mà thời gian. bư thể trôi chậm lại. Thẩm Du Hi không cảm thấy cáu kỉnh mà ngược lại anh còn thấy hơi buồn cười.
Anh dịu giọng. "Việc tôi phải giải quyết có hơi rắc rối, sẽ mất nhiều thời gian, tạm thời chưa thể trả lời cậu ngay được."
Thích Triều nhận ra Tiến sĩ không định nói với mình đó là chuyện gì, hắn khẽ cười, không hỏi thêm mà chỉ nói. "Khi nào anh xử lý xong công việc thì em sẽ hỏi lại."
Đôi mắt hoa đào của Thẩm Du Hi nhìn Thích Triều, mấy giây sau, khóe miệng anh cong lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người cứ thế ngồi yên trong nhà kính, nhấp từng ngụm rượu, hai chai rượu rất nhanh đã thấy đáy. Rượu này có nồng độ không thấp nhưng bọn họ đều không có dấu hiệu say xỉn, đã vậy càng uống càng tỉnh táo.
Thích Triều thấy Tiến sĩ định uống tiếp mà chai đã hết, liền xuống lầu cầm thêm hai chai nữa lên.
"Uống thêm một ít rồi đi ngủ."
Thích Triều dùng dụng cụ mở nắp chai, nói với Thẩm Du Hi. "Ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
Hai người đều không nghiện rượu, muốn dừng uống thì rất dễ.
Thẩm Du Hi nhẹ nhàng gật đầu, đôi môi bị rượu thấm ướt lấp lánh dưới ánh trăng, anh ngẩng đầu cười với Thích Triều, khuôn mặt luôn đeo mặt nạ trở nên chân thực hơn nhiều, khóe môi nhẹ nhàng cong lên càng khiến lòng người run rẩy.
Thích Triều chưa từng phủ nhận mình là người yêu thích cái đẹp, hắn xoa xoa chóp mũi, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Du Hi. Ban đầu bọn họ chỉ định uống mấy ngụm, song khi nhận ra thì chai rượu vừa mang lên cũng hết.
"Muốn xuống chưa?"
Thẩm Du Hi nhìn thoáng qua năm chai rượu rỗng bên cạnh, lông mi khẽ run, anh không hiểu tại sao mình lại không kiềm chế được.
Mỗi lần được mời uống rượu, anh đều sẽ có những biểu hiện kỳ lạ.
Lần trước cũng vậy, Thẩm Du Hi mím môi, đôi mắt xanh lóe lên cảm xúc phức tạp, rốt cuộc anh cũng chẳng biết tại sao mình lại đồng ý lời mời uống rượu lần này.
"Xuống thôi."
Thích Triều lười biếng nói, dựa vào lưng ghế dài. Vì đã uống kha khá nên dù đầu óc rất tỉnh táo nhưng cơ thể lại nặng nề, mất sức.
"Anh kéo em với." Hắn giơ tay về phía người đàn ông bên cạnh.
Thẩm Du Hi cúi đầu nhìn tay hắn, im lặng vài giây rồi đưa tay phải ra.
"Tay anh lạnh quá."
Thẩm Du Hi nghe thấy Thích Triều nói, ngón tay anh khẽ run. Anh cảm nhận được nhiệt độ ấm ấp trong lòng bàn tay mình, có hơi muốn rụt về. Anh mím môi, dùng sức kéo một cái.
Không kéo được Thích Triều, ngược lại anh còn lảo đảo.
Thích Triều ngồi trên ghế dài cười thành tiếng.
Gương mặt Thẩm Du Hi cứng đờ, anh ngẩng lên nhìn Thích Triều, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ xấu hổ, giọng nói vẫn giữ sự ôn hòa như mọi khi. "Khi tôi kéo cậu dậy thì cậu cũng phải dùng lực nữa."
"Được."
Thích Triều trả lời rất dứt khoát.
Thẩm Du Hi liếc hắn, tay hơi dùng lực kéo lên, người đàn ông ngồi trên ghế không nhúc nhích tí nào, trên mặt còn nở nụ cười. Lúc này Thẩm Du Hi đã biết Thích Triều đang trêu anh.
"Cậu còn muốn đi ngủ không đây?"
Đôi mắt xanh của Thẩm Du Hi đối diện với Thích Triều, khuôn mặt dịu dàng như cũ, song lời nói lại dễ khiến người ta nhận ra anh đang không vui.
Có lẽ do rượu, trước đây anh chưa từng bộc lộ cảm xúc như thế này.
Thích Triều đương nhiên nghe ra Thẩm Du Hi đang giận, hắn cười giảng hòa. "Anh kéo em lại đi, lần này em hứa sẽ ngoan ngoãn."
Lời này hắn nói thật lòng, tuy Thích Triều thích chơi xấu nhưng cũng biết đâu là điểm dừng, thật sự chọc giận người ta thì không vui chút nào.
Thẩm Du Hi cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, muốn xem lời hắn nói có đáng tin không. Song vẻ mặt Thích Triều không khác gì so với hai lần trước, Thẩm Du Hi rũ mi, không tin mấy lời này, anh mím môi, cổ tay dùng lực kéo một phát.
Nhận thấy lực kéo từ lòng bàn tay, Thích Triều chuẩn bị đứng dậy, không ngờ đối phương dùng sức hơi mạnh. Uống rượu rồi lại ngồi lâu, lúc Thích Triều đứng lên không vững, bị kéo một phát làm cả người loạng choạng, thuận theo lực mà ngã về phía trước, nhào thẳng vào người Thẩm Du Hi.
Thẩm Du Hi không tin Thích Triều sẽ ngoan ngoãn để mình kéo lên nên dùng lực mạnh hơn. Khi nhận ra có gì không đúng, anh theo phản xạ muốn đạp đối phương ra nhưng lập tức nhớ ra người này là ai, cố gắng kiềm chế phản ứng bản năng của cơ thể. Vì một giây do dự này mà Thẩm Du Hi bị Thích Triều đè luôn xuống đất.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng nhà kính, hương hoa thoang thoảng trong không khí. Trên bãi cỏ, người đàn ông tóc đen đè lên người đàn ông tóc vàng, nhìn khung cảnh giữa các chậu cây có thể thấy khoảng cách giữa hai người rất gần, như thể đang làm chuyện gì đó cực kỳ thân mật.
Nếu có người không biết nguyên nhân nhìn thấy cảnh này, không tránh khỏi đỏ mặt tía tai mà rời đi.
Thích Triều một tay chống xuống đất, cơ thể chỉ cách người kia có vài centimet. Nhìn đối phương trợn tròn mắt vì kinh ngạc, sự ngượng ngùng ban đầu của Thích Triều mất tăm mất tích, hắn bật cười sảng khoái như gặp được chuyện gì hài hước lắm.
"Anh không tin em, em buồn quá mà."
Thẩm Du Hi chưa từng thân mật với ai thế này, toàn thân đều khó chịu, anh muốn lên tiếng bảo người trên người mình tránh ra, song Thích Triều lại đang cười không dừng được.
Thẩm Du Hi không hiểu có gì buồn cười, nhìn đối phương cười đến mức dựa trán vào vai anh, anh càng không hiểu.
Thật sự rất buồn cười?
Thật ra anh không xấu hổ hay tức giận mà chỉ thấy bối rối và lúng túng. Nhìn Thích Triều vẫn đang cười mà không định dịch sang chỗ khác, anh đẩy đẩy vai hắn. "Cậu dậy được không?"
"Được."
Nụ cười trên mặt mãi không biến mất, hắn đang định dịch ra thì bên trong biển ý thức vang lên tiếng hét chói tai. Đầu Thích Triều ong ong, động tác cũng khựng lại.
Thẩm Du Hi phát hiện sự khác thường của Thích Triều, anh cảm thấy khó hiểu, ngồi dậy hỏi. "Cậu sao vậy?"
Hệ thống chỉ hét lên một tiếng rồi im bặt, Thích Triều nhanh chóng hồi phục bình thường. Hắn ngẩng đầu lên định nói gì đó, giây tiếp theo liền ngây ngẩn cả người.
Hai người cách nhau rất gần, Thích Triều vẫn chưa hoàn toàn dịch sang chỗ khác, cộng thêm Thẩm Du Hi vừa mới ngồi dậy. Do góc độ nên Thích Triều vừa ngẩng đầu thì môi hắn đã chạm vào đuôi mắt phải của anh.
"Xin lỗi."
Thích Triều theo phản xạ lùi về sau. "Em không cố ý."
Thẩm Du Hi biết đây là chuyện ngoài ý muốn, đuôi mắt dường như vẫn còn cảm giác nóng cháy. Anh tỏ vẻ tự nhiên đáp lời. "Không sao, cậu thế nào rồi?"
"Không có gì đâu, chắc do em buồn ngủ quá thôi."
Thích Triều dừng một lát, không nói chuyện hệ thống cho Thẩm Du Hi.
Thẩm Du Hi ừ một tiếng, hai người nhanh chóng đứng lên.
Vì sự cố ban nãy mà Thích Triều có hơi xấu hổ. Hai người một trước một sau xuống lầu, đứng ở đầu cầu thang, Thẩm Du Hi còn chưa kịp nói gì Thích Triều đã mỉm cười. "Anh ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
Thẩm Du Hi dường như đã trở lại trạng thái bình thường, dịu dàng nói.
Hai người trở về phòng mình, Thẩm Du Hi đóng cửa lại, còn chưa bật đèn đã nhìn thẳng vào góc phòng, giọng điệu lạnh nhạt, để lộ sự không hài lòng. "Ai cho con theo dõi bọn ta?"
A Cốt cười tủm tỉm đứng dưới ánh trăng, không nghiêm túc đáp lại. "A Cốt chỉ tò mò cha với Thích Triều không ngủ mà lại đi làm gì thôi mà, A Cốt không thấy gì nha."
Thính giác A Cốt cực kỳ tốt, cậu ta ở trong phòng nghe thấy Thích Triều mời cha đi uống rượu. Chuyện thú vị như này sao mà bỏ lỡ cho được.
Nói xong A Cốt che mắt, nũng nịu uốn éo người như đang xấu hổ. "Người ta chỉ thấy cha bị đẩy ngã, rồi bị hôn hôn một cái thôi á."
Ngón tay Thẩm Du Hi run lên, đôi mắt lam lạnh lùng nhìn A Cốt mà A Cốt vẫn tiếp tục thăm dò giới hạn của anh, cong cong mắt. "Cha vất vả quá đi, vì để có thiện cảm của Thích Triều mà không so đo mấy chuyện này luôn."
"A Cốt cực kỳ khâm phục!"
A Cốt nói rồi giơ ngón cái lên, đôi mắt xanh lục dưới ánh trăng để lộ vẻ ranh mãnh.
Thẩm Du Hi im lặng nhìn cậu ta, vài giây sau anh lên tiếng: "Mạc Tư."
Vừa dứt lời, bên cạnh đã xuất hiện một vòng xoáy không gian, Mạc Tư lập tức có mặt.
"Bắt đầu từ mai nhốt A Cốt vào sân huấn luyện làm người trong coi, ít nhất một tháng."
"Vâng, thưa cha."
Giọng Mạc Tư khàn khàn.
A Cốt bên cạnh không phục, hừ một tiếng. "Mạc Tư đi theo con cũng nhìn thấy mà, con không muốn giữ cửa một mình đâu, Mạc Tư cũng phải bị phạt chứ."
Mạc Tư cứng người.
Cậu chỉ muốn giám sát A Cốt ngăn cậu ta gây chuyện, việc nhìn thấy cảnh cha bị đẩy ngã hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Ánh mắt Thẩm Du Hi thoáng dừng trên người Mạc Tư rồi dời đi, lạnh lùng nhìn A Cốt. "Chỉ có mình con bị phạt không được sao?"
Mạc Tư nháy mắt thả lỏng, A Cốt há hốc miệng, cười tít mắt. "Đương nhiên là được ạ."
Nói xong, cậu ta cố ý nhỏ giọng lẩm bẩm. "Cha thẹn quá hóa giận đáng sợ quá à. Chỉ là bị hôn thôi mà, giờ có lên giường luôn cũng đâu có sao. Dù gì cha cũng ba mốt, lớn tuổi rồi, có bạn giường làm ấm chăn bình thường mà."
A Cốt nói xong, thầm biết biết không ổn liền lập tức chui vào vòng xoáy không gian trốn mất.
Mạc Tư len lén nhìn cha, giọng khàn khàn cứng ngắc. "Cha, con đi trước ạ." Dứt lời thì đi vào vòng xoáy đuổi theo A Cốt.
Người đàn ông lớn tuổi?
Ánh mắt Thẩm Du Hi lạnh buốt. Anh nhắm mắt, cảm thấy mình phạt A Cốt còn quá nhẹ.
Thẩm Du Hi biết rõ, tuy A Cốt không nghe lời nhưng cũng là đang nhắc nhở anh rằng anh đã quá khoan dung cho Thích Triều.
Đuôi mắt phải dường như lại nóng lên, Thẩm Du Hi rũ mi, lòng bàn tay lành lạnh dường như vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấm áp trước đó.
Có lẽ vì tham lam nhiệt độ của Thích Triều mà anh mới hết lần này đến lần khác dung túng cho hắn.
Thẩm Du Hi nghĩ, như A Cốt nói, anh thực sự nên tìm một người bạn giường. Tuy anh ghét phải tiếp xúc cơ thể với con người nhưng có những chuyện nhất định phải vượt qua.
Ít nhất không thể như vừa rồi, Thẩm Du Hi lặng lẽ nhớ lại dáng vẻ ngu xuẩn của mình khi bị Thích Triều nhào vào, anh mím môi, che giấu sự âm u dưới đáy mắt.
Thích Triều không phải quân cờ trong kế hoạch của anh, song vẫn có giá trị để mượn sức. Nếu anh mời Thích Triều làm bạn tình, có lẽ có thể duy trì mối quan hệ này lâu hơn.
Thẩm Du Hi không tin vào thứ tình bạn mà Thích Triều nhắc tới. Đối với anh, mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, giúp đỡ lẫn nhau mới thật sự bền chặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]