Khi Lạc Thủy Linh vừatới vách Đoạn Trường thì nhìn thấy cảnh Sở Hiên đang ôm Du Tử Khâm vàolòng, tình cảnh này làm cho đại não của Lạc Thủy Linh không còn suy nghĩ được gì, chỉ còn sự ghen tị như muốn bùng nổ trong lòng, thậm chí cũngkhông suy nghĩ tại sao bọn họ lại rời đi đột ngột như vậy.
Không đợi cho Dạ thả mình xuống, Lạc Thủy Linh đã hét to:” Sở caca huynh maubuông con tiện nhân đó ra, hnuynh bị ả lừa rồi!”
Việc Dạ vàLạc Thủy Linh đột ngột xuất hiện cũng không khiến cho đám người ngạcnhiên, trừ Du Tử Khâm ra, những người còn lại ai cũng là cao thủ,hơn nữa bọn họ đang cảnh giác cao độ, đương nhiên đã sớm phát hiện rahai người, nhưng xét thấy chỉ có hai người, một người trong đó lại không có võ công, người còn lại thì võ công không bằng bọn họ, nên mọi ngườicũng không làm gì, chỉ là không ai ngờ tới, Lạc Thủy Linh hai chân cònchưa chạm đất đã thốt lên câu nói như vậy.
Sở Hiên vốn khôngmuốn quan tâm bọn họ, nhưng Lạc Thủy Linh lại gọi Du Tử Khâm là tiệnnhân, điều này đã thành công khiến cho hắn nổi lên sát tâm.
Du Tử Khâm thì ngạc nhiên vô cùng khi ghe thấy lời nói của Lạc Thủy Linh,tại sao nàng ta lại nói như vậy, Du Tử Khâm cảm thấy bản thân không hềlàm gì đắc tội nàng ta, càng không có làm cái gì để nàng ta phải mắngnàng là tiện nhân.
Phong bước lên một bước, gương mặt cười cười:” Nha! Tử Khâm đã lừa chủ tử cái gì?”
Lạc Thủy Linh nhìn qua Phong, mặc dù không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-bao-vuong/1624194/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.