Khi con người takhông để ý thì thời gian đã lặng lẽ đi qua, đến khi nhìn lại, thoángchốc đã 7 năm trôi qua. Đào Hoa sơn vẫn không có gì thay đổi, vẫn mộtrừng hoa anh đào làm say đắm lòng người, vẫn cái không khí mát lạnhkhiến tâm hồn người ta dễ chịu, vẫn là một nơi cách xa thế tục, một nơikhông có nhiều phiền não, không có những minh tranh ám đấu, không cónhững kẻ bắng mặt không bằng lòng, một nơi tuyệt vời.
hiệntại đã qua buổi trưa, lúc này hầu hết moi nhà đều đã ăn cơm trưa vàchuẩn bị nghỉ ngơi. Một thiếu nữ nằm trên một cái sạp dài, cái sạp đượcđặt dưới một cây hoa anh đào to lớn, ngày nay, cái cây đã to hơn lúc xưa rất nhiều, bóng cây tỏa ra một vùng to lớn nhưng không thể ngăn trởnhững tia nắng nhỏ bé nghịch ngợm xuyên qua những kẻ lá, những khoảngtrống nhỏ giữa những cánh hoa mà chiếu xuống người thiếu nữ tạo nênnhững vệt sáng nhỏ.
Bên cạnh thiếu nữ là một thiếu niên,người mặc bộ quần áomàu xanh làm bằng gấm Vân La nổi tiếng. Gương mặtthiếu niên tuấn tú, mày tựa kiếm, sống mũi cao ngất, đôi môi mỏng mímchặt , đôi mắt hoa đào hẹp dài ánh đầy nét dịu dàng. Tuy trông vẫn cònhơi non nớt nhưng cả người toát ra hơi thở trầm ổn, dịu dàng.
Hai người chính là DU Tử Khâm và Sở Hiên, thời gian thấm thoát trôi qua, Sở Hiên nay đã là một thiếu niên 15 tuổi, không biết là vì lúc nào cũng ởbên cạnh Du Tử Khâm hay do tính cách mà Sở Hiên lúc nào cũng mang đếncho người ta cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-bao-vuong/1624177/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.