Sáng sớm, dù là mùahè thì trời vẫn có một chút khí lạnh, xung quanh yên tĩnh chỉ nghe đượctiếng những con chim chào mào, sơn ca, đỗ quyên ríu rít, tạo nên mộtkhúc nhạc tuyệt diệu của thiên nhiên. Trên căn nhà dựa vào vách núi, DuTử Khâm hiện đang đứng trước tấm gương trong phòng, ngắm nhìn gương mặtnhỏ bé, đáng yêu của Sở Hiên một cách trìu mến, dịu dàng. Sau sự kiệnphát bệnh kia thì cũng không có xảy ra điều gì đặc biệt nữa, nên Du TửKhâm cũng yên tâm hơn.
- " Tiểu Hiện ở nhà ngoan nhé, một thờigian sau ta sẽ về, nhớ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, không đượcchạy lung tung nữa, phải ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ biếtkhông!" - Du Tử Khâm cứ mãi lẩm bẩm nói một mình. Bên kia chiếc gương,đứa bé ấy vẫn không phản ứng, đôi mắt cứ trơ ra, nhìn về một phía xaxăm nào đấy không biết tên, gương mặt không một chút biểu cảm, dường như đầy tuyệt vọng, mà hình như đã từ lâu, nó đã không còn hy vọng điều gìnữa rồi.
Du Tử Khâm lòng đau như cắt, nó chỉ mới có 5 tuổithôi, sao lại có vẻ mặt đó chứ, đã 5 năm rồi, từ khi nàng bắt đầu quansát Sở Hiên cũng 5 năm rồi, lúc đầu chỉ là tò mò về cuộc sống của hoàngtộc mà thôi, nào ngờ bây giờ lại lún sâu như vậy. Tuy nhiên, thử hỏi một đứa bé như vậy làm sao nàng có thể không thương, không xót cho được.Lúc nào nàng cũng nghĩ giá mà Tiểu Hiên có thể nghe thấy lời nói củanàng, giá mà tiều Hiên biết được sự tồn tại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-bao-vuong/1624164/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.