Ninh Tịnh lập tức trợn trừng mắt: "!!!"
Hệ thống: "!!!"
Ninh Tịnh: "** má, hệ thốngggg. Sao hắn lại biết?"
Hệ thống: "Phụ nữ có giác quan thứ sáu, đàn ông có trực giác."
Cảm giác bây giờ của Ninh Tịnh, giống hệt như lúc lén lút ăn vụng dưới gậm bàn khi còn đi học, luôn đắc ý cho rằng mình không bị phát hiện. Bỗng nhiên một ngày nọ, cô giáo bất ngờ nói: "Cô đã biết từ lâu rồi", như 1 cú vả trời giáng vào mặt cô.
Theo lý mà nói thì chuyện này không có khả năng xảy ra. Cô tự nhận bản thân che giấu rất tốt, không lộ ra sơ hở gì lớn. Chỉ có một vài chi tiết nhỏ trong sinh hoạt là khó tránh khỏi tiết lộ một ít suy nghĩ của cô. Nhưng chẳng lẽ Sở Tinh Trạch lại nhạy bén đến thế, chỉ từ một vài chi tiết nhỏ mà đã nhận ra?
Nếu cậu đã muốn nói rõ, vậy cô cũng không cần diễn nữa. Ninh Tịnh hít sâu một hơi, nói: "...Em biết từ khi nào?"
"Từ lâu rồi." Sở Tinh Trạch trầm mặt: "Trước khi chị lén lút quen biết người lúc nãy."
Thực ra, lý do cậu cậu bay về đêm nay hoàn toàn là trùng hợp.
Có một đội tạm thời rút khỏi cuộc thi, làm gián đoạn lịch thi đấu, dẫn đến cuộc thi kết thúc sớm hơn dự kiến. Tất cả các đội đại diện đều về sớm hơn ba ngày so với kế hoạch. Chiều nay, bọn họ mới ra khỏi hội trường cuộc thi, cũng không vội vã trở về. Để chúc mừng đội nhà giành được chiến thắng nên họ lên kế hoạch sáng hôm sau mới trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-duong-banh-bao-phan-dien/1785633/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.