“Tử Thanh? Tên chữ của người ạ?” A Chiêu hỏi.
Vệ Cẩn viết: “Ừ.”
A Chiêu mỉm cười nói: “Nhắc mới nhớ, sưphụ con tên chữ cũng là Tử Khanh, nhưng lại không giống với Tử Thanh của người.” Vệ Cẩn đỏ tai, viết trong lòng bàn tay A Chiêu: “Thật trùnghợp.”
A Chiêu vẫn mỉm cười nói: “Vâng, trùnghợp thật ạ.” Nàng vuốt lòng bàn tay Vệ Cẩn, “Con vừa ngửi thấy mùi cá,hôm nay người chưng cá ạ?”
Ngón nàng mang theo sự ấm áp, như đangvuốt ve lòng hắn. Vệ Cẩn cảm thấy tê dại, đột nhiên nhớ tới cảnh vừarồi, sắc hồng ở hai tai càng lan rộng ra.
May mà A Chiêu không thấy nên Vệ Cẩn có thể quang minh chính đại mà đỏ mặt.
Hắn viết: “Do sáng nay câu được con cá.”
A Chiêu thấy vậy, hỏi: “Gần đây có sông ạ?”
Đúng lúc đó, Bạch Đồ tới để bắt mạch cho A Chiêu, nghe vậy thì cười đáp: “Có, đương nhiên có có rồi. Ở sâu trong cánh rừng kia là một con sông nhỏ rất trong, cũng có nhiều cá ngon đấy. Thật ra A Chiêu con có thể cùng Tử Côn qua bên đó đấy, cũng tốt choviệc hồi phục mắt con.”
Thấy tai Vệ Cẩn đỏ bừng, Bạch Đồ không nhịn được mà mỉm cười.
Thật muốn gọi A Thanh tới xem vẻ xấu hổ đỏ mặt của Vệ Cẩn mà.
A Chiêu nói: “Cũng được ạ, mấy ngày naycon cũng quen đường rồi, hẳn là có thể đi xa hơn chút. Chắc cố thì concũng câu được vài con cá đấy ạ.”
Bạch Đồ đặt ngón tay lên mạch A Chiêu, sau thời gian một chén trà mới buông tay ra.
Vệ Cẩn nhìn Bạch Đồ, ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-do-nhi-den-tu-nguoc/1511091/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.