Sau khi đi lại được, A Chiêu thường rờikhỏi phòng trúc, lần theo hàng rào mò đường xung quanh. Mấy ngày sau, AChiêu đã tìm hiểu xong, không cần vịn cái gì cũng có thể ra ngoài được. Một buổi sáng, A Chiêu sau khi đứng dậy thì đi ra khỏi phòng. Dù không nhìn được nhưng thân thể nàngvốn có thói quen luyện kiếm vào sáng sớm, hơn nữa đã hơn nửa tháng chưađộng chạm gì đến kiếm, A Chiêu vẫn cảm thấy người không được thoải máicho lắm. Tuy nàng không tìm được Trầm Thủy Kiếm, nhưng lấy cành cây thay thì cũng tạm được. Hôm qua A Chiêu nhặt được một cành cây, hôm nay đã có chỗ tận dụng. Đã lâu không luyện kiếm, đột nhiên nàngthấy có chút lạ lẫm. A Chiêu nhắm mắt lại, nhớ về những chiêu thứctrước kia. Đột nhiên, nàng cảm giác có người tới gần. Vẻ mặt A Chiêumang vẻ đề phòng: “Ai? Ai đó?” Vệ Cẩn nhìn hai mắt A Chiêu không có tiêu cự, trong lòng chợt thấy đau xót. Sau đó, A Chiêu lại nói: “À, là người sao? Người là bằng hữu của Bạch Đồ đại sư?” Vệ Cẩn vỗ tay vài cái, ý bảo nàng đã đoán đúng. A Chiêu tươi cười nói: “Nói mới nhớ, con còn chưa biết tên người là gì nữa kìa.” Hôm ấy Bạch Đồ cũng không nóigì nhiều, chỉ bảo đó là bạn hắn. Vệ Cẩn suy nghĩ một chút rồi bước tới gần A Chiêu, viết vào lòng bàn tay A Chiêu hai chữ “Tử Côn”. A Chiêu ngẩn người, xong cười nói: “Thì ra là Côn trong côn bằng, trước giờ con vẫn mong tìm được côn bằng đó!” *Côn bằng: loài đại bàng do cá côn hóathành (lấy từ trong “Tiêu Dao Du” của Trang Tử) (hồi trước chú thích cái này không rõ vì khi đó mình chưa quen QT nên không giải thích rõ đượcxin lỗi nhớ khi làm eb sẽ beta tử tế
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]