Mấy ngày sau, đại hội luận kiếm chính thức bắt đầu.
Trên Ngũ Hoa Sơn đã bày sẵn lôi đài,phía bên khán đài đã có nhiều kiếm khách có danh tiếng tới ngồi. PhươngHuyền cũng là một trong số đó, áo bào hoa lệ trông rất nổi bật.
Tiếng lào xào bàn tán ở dưới vang lên.
“Nghe nói Hồng kiếm khách cũng tới, ẩn ở trong đám người đấy.”
“Tôi còn nghe nói hôm nay Hồng kiếmkhách tới khiêu chiến Phương Huyền cơ. Vị Hồng kiếm khách này kiêu ngạothật, dù có kiếm thuật cao cỡ nào nhưng Phương Huyền chưa chắc đã kém.Nhỡ thua thì sau này chẳng biết để mặt vào đâu.”
“Mấy người có nghe tin đồn này không? Nghe nói Hồng kiếm khách là một cô nương đấy!”
“Này…”
Phương Huyền mở miệng cười, nói với kiếm khách mặt đồ đen bên cạnh: “Năm nay không ít người xuất sắc, quả thậtlà sóng sau xô sóng trước.”
Kiếm khách đồ đen cũng cười nói: “Đạihội luận kiếm năm nay quả thật đáng mong đợi. Mấy năm trước Phương đạinhân đã thành danh ở đại hội luận kiếm, nếu năm nay có vị kiếm khách nào được như Phương đại nhân thì quả thật không thể tốt hơn.”
Phương Huyền cười cười.
Giờ đây A Chiêu cùng Ninh Tu và Vệ Cẩnđang đứng dưới một gốc đại thụ rất cao, A Chiêu rướn cổ nhìn, phấn chấnnói, “Tu Nhi, đây là vị trí xem tốt nhất mà con nói à?”
Ninh Tu nói: “Vâng. Tu Nhi đã lên xem,từ chỗ đấy có thể nhìn được hết lôi đài, hơn nữa cành cây chịu được lựclớn, hơn nữa lại có cả tán lá che ánh mắt trời, còn thoải mái hơn cảngồi ở khán đài đấy ạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-do-nhi-den-tu-nguoc/1511073/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.