Chương trước
Chương sau
Một năm sau.
Mấy ngày gần đây. Ngũ Hoa Sơn đặc biệtnáo nhiệt. Khách điếm trong phạm vi mười dặm dưới chân núi không tìmđược một gian phòng trống, ngay cả quán trà và quán rượu cũng ngồi đầyngười. Bàn tính của chưởng quầy nảy lên không ngừng, bạc chất đầy hòm,buôn bán thuận lợi.
Chường quầy cười đến ngoác miệng, trong lòng hận không thể để cho đại hội luận kiếm tại Ngũ Hoa Sơn tổ chức mỗi tháng một lần.
“Hai lồng bánh nướng, ba cân thịt dê,một bình chè xanh, thêm một vò rượu trái cây nữa. A, còn cả…” Tiểu nhịlẩm nhẩm nhớ lại mấy lần, đi qua quầy thì chưởng quầy lại đột nhiên đậpcho hắn một phát.
Tiểu nhị “au ui” một tiếng, sờ đầu mình: “Chưởng quầy, sao ngài lại đánh ta!”
Chưởng quầy liếc xéo hắn một cái.
“Lại đang lười biếng có phải không? Ngay cả khách gọi đồ ăn gì cũng không nhớ! Một con gà quay, hai lồng bánhnướng, ba cân thịt dê, hai chén canh cá, một bình chè xanh, một vò rượutrái cây, còn cả hai cái bát nhỏ sạch sẽ!”
Tiểu nhị nói: “Chưởng quầy, trí nhớ của ngài thật tốt!”
Chưởng quầy tiếp tục liếc xéo: “Đi làm việc đi!”
Tiểu nhị vội vàng vâng vâng dạ dạ, trong lòng lại than thở thật lâu. Đúng là người không thể nhìn tướng mạo, rõràng là một cô nương, vậy mà sức ăn thật đáng sợ! Nhưng tiểu nhị cũngkhông cảm thấy lạ nhiều lắm, mỗi ba năm Ngũ Hoa Sơn luận kiếm đều xuấthiện những kiếm khách kỳ kỳ quái quái như thế.
Tiểu nhị đã thấy rất nhiều lần, không còn lạ nữa.
Đồ ăn rất nhanh được dâng lên.
Tiểu nhị trộm đánh giá cô nương có sứcăn khỏe như voi kia. Nàng mặc quần áo màu đỏ, tóc búi hơi nghiêng, mặttuy không trang điểm nhưng nàng rất thanh tú xinh đẹp. Nếu không phảibên cạnh nàng là một thanh kiếm thì bất kể ai cũng không nghĩ rằng đâylà một kiếm khách.
Bỗng dưng, cô nương váy đỏ hình như nhìn thấy cái gì đó, nàng cười hô: “Tu Nhi, ở chỗ này!”
Tiểu nhị nhìn theo ánh mắt của vị cônương, liền thấy một thiếu niên môi hồng răng trắng đang chạy tới. Thiếu niên đứng trước bàn, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, sáng nay chúng ta mới ăngà nướng.” Hắn có đôi lúc rất hoài nghi bụng sư phụ là thung lũng sâuvạn trượng, làm sao ăn lắm thứ thế mà vẫn chưa đầy!
A Chiêu cười nói: “Sáng nay ăn gà nướng, hiện tại không thể ăn tiếp hay sao? Còn nữa, sau này không thể tiếp tục nghi ngờ bụng của sư phụ.” Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tronglòng cũng không được!”
Ninh Tu nói: “Vâng vâng vâng, Tu Nhi biết rồi ạ!”
Nửa năm trước, A Chiêu trên đường đivòng qua Uyển quốc, vừa vặn thấy người ỷ lớn hiếp nhỏ. Nàng liền ra tay, thuận tiện cứu Ninh Tu. A Chiêu vốn định đưa Ninh Tu về nhà nhưng không ngờ đứa nhỏ này lại muốn bái nàng làm sư. Thủ đoạn bám người của NinhTu quá lợi hại, A Chiêu hết cách chỉ đành thu hắn làm đồ đệ.
Càng về sau, A Chiêu càng cảm thấy may mắn bởi quyết định của mình.
Ninh Tu rất hiểu chuyện, cũng có vàiphần tuệ căn, vả lại A Chiêu cũng có thể sai sử hắn đi làm rất nhiềuchuyện. Trước kia nàng không biết khổ tâm của sư phụ, hiện giờ chínhnàng cũng làm sư, nàng mới biết quả thật thầy trò loạn luân chính là đại sự!
Nghĩ đến đó, nàng hiểu nàng đã gây ra cho sư phụ mình không ít phiền toái.
Lúc này, chợt có người nói: “Sắp luận kiếm đại hội rồi, người thắng tất nhiên lại là Phương Huyền.”
Có người lại nói: “Theo ta đoán, PhươngHuyền chưa chắc đã tiếp tục tham gia. Hắn đã thắng liền hai lần, trongđám kiếm khách không ai là không biết Phương Huyền, kỳ danh sớm truyềntam quốc. Năm trước hắn được Uyển Vương mời chào, vào triều làm quan.Hiện tại luận võ đại hội, hắn nhất định không thèm nhìn vào mắt.”
Có người hừ nhẹ, nói: “Phương Huyền ấy à, khó nói khó nói.”
Lại có người nói: “Cho dù Phương Huyềntham gia, lần này chưa chắc đã thắng. Mọi người đều biết, hiện giờ Thiên Vân đại lục của chúng ta đã xuất hiện một kiếm khách kỳ quái không rõdanh tính, mọi người chỉ biết hắn thích mặc đồ đỏ.”
“Ồ? Ngươi nói Hồng Kiếm Khách à?”
“Ờ, chính hắn! Năm vừa rồi không ít ácđồ nghe tên Hồng Kiếm Khách đã sợ mất mật. Nghe nói kiếm thuật của HồngKiếm Khách xuất quỷ nhập thần, một người chống lại trăm người cũng không hề tổn thương một sợi tóc. Kiếm thuật của Phương Huyền không nhất địnhcó thể so được với Hồng Kiếm Khách.”
“Không so bằng thì như thế nào chứ, ta dám cược một cân thịt dê, Hồng Kiếm Khách sẽ không tham gia luận kiếm đại hội.”
Ninh Tu nghe, liền liếc mắt nhìn người vừa nói một cái.
Người nọ sáng rực hai mắt, vẻ mặt tràn đầy sự sùng bái.
“Hồng Kiếm Khách là người có đức độ,không màng danh lợi. Cái tên Hồng Kiếm Khách hôm nay mọi người đều biết, trong tam quốc thế nào không có người muốn mời chào? Hắn còn nổi danhhơn cả Vệ Cẩn phái Thiên Sơn vào mười năm trước.”
Nhắc tới Vệ Cẩn, mọi người không khỏithổn thức vài phần. Đệ tử phái Thiên Sơn không người nào là không vănthao vũ lược. Mười năm trước, mọi người đều chờ đợi tài năng của Vệ Cẩnsẽ tạo lên sóng gió trong tam quốc, không ngờ hắn lại lặng yên khôngtiếng động.
Lúc trước mặc dù Vệ Cẩn tới Khâu quốc,cũng dâng tặng không ít thượng sách trị quốc nhưng hắn lại không ở lạiđây, không biết hiện tại đã đi nơi nào.
Có người cảm khái: “Vệ mặc dù đã nhập thế nhưng đáng tiếc vẫn mang tâm tính của kẻ xuất thế.”
Một người khác nói: “Tâm cảnh của Vệlang làm sao chúng ta có thể tưởng tượng, chỉ có thể nói cao nhân vẫnmãi là cao nhân, chúng ta khó mà suy đoán nổi.”
A Chiêu gắp một miếng thịt dê cho Ninh Tu rồi hỏi: “Có tìm được chỗ nào tốt không?”
Ninh Tu vỗ ngực nói: “Đồ nhi ra tay, sưphụ cứ yên tâm đi, là chỗ quan sát tốt nhất luôn!” Ninh Tu ăn thịt dê,lại uống một ngụm nươc chè. “Sư phụ có kiếm thuật cao siêu, vì sao không tham gia luận kiếm đại hội? Lấy thực lực của sư phụ, nhất định có thểđoạt giải nhất.”
A Chiêu cười nhạt nói: “Vi sư chỉ đến xem náo nhiệt.”
Ninh Tu cười híp mắt nói: “Sư phụ, bọnhọ đều đáng nói đến người đấy!” Nếu không bái vị cô nương trước mắt nàylàm thầy, Ninh Tu hắn cả đời cũng không ngờ Hồng Kiếm Khách đỉnh đỉnhđại danh lại là một vị cô nương, ừm, còn là một vị cô nương có sức ănsiêu lớn.
Hắn vảnh tai nghe người ta đàm luận,nhưng mà cũng chỉ trong thời gian ngắn vậy thôi, thức ăn trên bàn đã bịsư phụ càn quét hơn một nửa. Hiện giờ, trên bàn chỉ còn một cái đùi gà,hai cái bánh nướng. Thấy A Chiêu còn tiếp tục muốn lấy cái đùi, Ninh Tunhanh tay cướp trước.
Tiếp tục ăn nữa, sư phụ không lo lắng, đồ nhi như hắn cũng phải lo lắng thay.
A Chiêu không so đo với hắn, lại vòng tay cầm cái bánh nướng.
Một cái bánh nướng vào bụng, A Chiêuuống hết chén rượu trái cây. Thấy Ninh Tu dùng ánh mắt thèm thuồng nhìnchén rượu, A Chiêu liếc hắn một cái, nói: “Trước mười sáu tuổi, ngươikhông được uống!”
Ninh Tu đành phải thất vọng hớp chè xanh.
A Chiêu nói: “Chờ luận kiếm đại hội kết thúc, vi sư sẽ dẫn ngươi đi bái kiến sư tổ.”
Năm vừa rồi, nàng đi khắp tam quốc, cònđi ra hải ngoại một chuyến, đã trải qua nhiều vậy rồi, nàng hoàn toànbuông phần tình ý với sư phụ xuống, có thể thản nhiên đối mặt với người.
Thấy Ninh Tu chậm chạp không có phản ứng, A Chiêu hỏi; “Làm sao vậy?”
Ninh Tu uống ngụm trà, lắc đầu không nói.
Hắn tuy là chưa thấy qua sư tổ nhưngtrong lòng lại luôn tồn tại cảm giác không thích sư tổ. Hắn cảm thấy sau khi gặp sư tổ, sư phụ sẽ không để ý tới hắn nữa. Nhớ tới bộ dáng ngàythường sư phụ ngẫu nhiên nhắc tới sư tổ, Ninh Tu lại rầu rĩ uống mấyngụm trà.
Vệ Cẩn năm này đi rất nhiều nơi.
Hắn chờ đợi ở Cảnh Nam gần nửa tháng,đáng tiếc không tìm thấy A Chiêu đâu cả. Lúc sau, hắn rời Cảnh Nam, đikhắp tam quốc nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng A Chiêu như trước.
Mỗi khi đến một nơi, hắn lại tới quán ăn nổi danh nhất để hỏi thăm.
Có không ít người gặp A Chiêu nhưng đáng tiếc Vệ Cẩn lại không có vận khí đó.
Một năm cứ thế trôi qua.
Vệ Cẩn nhận được tin tức, có người nói ở quán ăn dưới chân Ngũ Hoa Sơn gặp A Chiêu. Vệ Cẩn lập tức ra roi thúcngựa, không ngừng chạy tới Ngũ Hoa Sơn.
Vệ Cẩn cũng từng thu được thiếp mời đếndự đại hội luận kiếm ở Ngũ Hoa Sơn. Nhưng hắn từ trước đến giờ không ưanáo nhiệt, những năm gần đây cũng bỏ qua nhiều lần.
Hiện giờ, Vệ Cẩn biết A Chiêu ở Ngũ HoaSơn, dùng đầu ngón chân cũng biết nàng tới đó là để tham gia đại hộiluận kiếm. Vệ Cẩn cảm thấy vô cùng vui mừng, đại hội luận kiếm ít nhấtphải cử hành nửa tháng, lần này hắn nhất định có thể gặp được A Chiêu.
Một năm qua, Vệ Cẩn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm nàng.
Mới đầu hắn rất lo lắng cho A Chiêu, chỉ là càng về sau Vệ Cẩn càng phát hiện không biết từ khi nào, hắn lạicũng có tâm tư y hệt như A Chiêu năm đó. Một năm rồi không gặp, hắn rấtnhớ nàng.
Hắn muốn tìm A Chiêu, muốn nói cho nàng biết.
Vi sư cũng thích con.
Đại trưởng lão nói A Chiêu là kiếp số của hắn, hắn xuống núi là vì độ kiếp.
Nhưng bây giờ Vệ Cẩn cam nguyện để kiếp sộ độ hóa cho mình.
Hắn nên sớm phát hiện, mỗi lần hắnnhượng bộ A Chiêu đều không phải bởi vì A Chiêu là bé gái, cũng khôngphải A Chiêu là đồ nhi hắn, mà bởi vì hắn thích nàng.
Sắp tới Ngũ Hoa Sơn, lòng Vệ Cẩn lại có vài phần thấp thỏm.
Một năm rồi không gặp, không biết A Chiêu trở nên như thế nào.
Lần này nhìn thấy A Chiêu, hắn nhất định phải nói rõ cho nàng hay, không thể để nàng tiếp tục chạy thoát khỏi hắn.
Vệ Cẩn đưa tay sờ chiếc trâm ngọc cắm trên búi tóc.
Lúc trước hắn không thích trâm ngọc, cảm thấy đeo vào rất nặng nề. Nhưng mà bây giờ cài trâm ngọc A Chiêu tặng,thời gian lâu rồi, hắn đã trở nên thích nó, ngược lại một ngày khôngmang sẽ cảm thấy không quen.
Vệ Cẩn cưỡi ngựa phóng tới trước.
Phía sau còn có một chiếc xe, bên trongchính là rất nhiều cuộn tre ghi chép cách nấu món ăn ngon. Mỗi lần đitới một nơi mà ăn được món ngon, Vệ Cẩn liền dùng hết phương pháp đểkiếm được cách làm món đó.
Tròn một năm, mấy cuộn tre ghi cách nấu ăn đó cũng đã chất thành một tòa núi nhỏ.
Vệ Cẩn nghĩ nếu A Chiêu nhìn thấy, sau này mặc dù nàng muốn vụng trộm trốn đi cũng phải đắn đo suy nghĩ thật nhiều.
Đến Ngũ Hoa Sơn.
Vệ Cẩn sửa sang xiêm y, tay dắt ngựa, cất bước đi vào trấn nhỏ dưới núi.
A Chiêu, ta tới rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.