A Chiêu biết bình đã nhớ được là sẽkhông quên nhưng vẫn chăm chỉ học, sợ mình chưa hiểu được hết. Vệ Cẩn để ý thấy thì trong lòng rất vui, càng lưu tâm dạy A Chiêu.
Nhưng A Chiêu rất hay ngụy biện, hơn nữa phần lớn là liên quan tới việc ăn, Vệ Cẩn vì thấy mà thường bị sặc, vẻ mặt run run.
Nửa năm vừa rồi, A Chiêu đã ghi lòng tạc dạ những gì đã học, cho dù là những chữ hiếm thấy cô bé cũng nhớ được.Vậy nên cuốn trúc của Vệ Cẩn đã được truyền thụ xong, bây giờ A Chiêu có thể thường bàn luận với Vệ Cẩn.
Thị nữ trong phủ thường nghe thấy tiếngnói thanh thúy của một bé gái cùng với tiếng nói trầm trầm vang lên lầnlượt, sau đó hầu hết là do câu hỏi: “Trưa ăn gì ạ?” của A Chiêu mà kếtthúc.
Người người đều biết Vệ Cẩn am hiểu đạotrị quốc, nhưng rất ít người biết Vệ Cẩn còn am hiểu nhiều thứ khác nhưbinh đạo (đạo dùng binh),hay là ngũ hành bát quái* và kiếm thuật. Tuynhiên Vệ Cẩn rất ít khi dùng kiếm, hắn học dùng kiếm không phải học choxong một bài kiếm thuật mà khi hắn thấy Đại trưởng lão khoanh tay cầmkiếm đứng trên núi, vạt áo khẽ bay, trong phút chốc ấy dường như Vệ Cẩnđã lĩnh hội được điều gì đó.
*ngũ hành bát quái: Chi tiết xin click vào Bát quái – Ngũ Hành
Từ lúc đó, Vệ Cẩn quyết định học kiếm thuật.
Chỉ tiếc là sau đó mấy năm, khi Vệ Cẩnđã có thành tựu, hắn đứng trên đỉnh Thiên Sơn khoanh tay cầm kiếm nhìnlên trời cao giống Đại trưởng lão thì bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-do-nhi-den-tu-nguoc/1511047/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.