Vệ Cẩn thấy A Chiêu và hai huynh muội Tạ Niên, Tạ Kiều cười nói rất vui vẻ thì không khỏi mừng rỡ ra mặt. Nhớ ra sáng nay A Chiêu chỉ ăn có một chén cháo trẳng nhỏ, Vệ Cẩn lại nói vớiChu Mục: “Nghe nói Tinh Cơ lâu có mấy món thức ăn nổi danh tam quốc,khiến cho người ta ăn mà nhớ mãi không thôi.”
Chu Mục cười nói: “Nước tôi còn có câunói thế này, chưa từng ăn thức ăn của Tinh Cơ lâu thì không coi là người nước Khâu. Hôm nay Mục đặc biệt gọi món ăn ngon nhất Tinh Cơ lâu chocông tử và A Chiêu tiểu thư.”
Chu Mục vỗ tay, mấy người bên ngoài nghe tiếng mà nối đuôi nhau vào.
Trong tay họ đều bưng những mâm gỗ khắc hoa, trên đó là những món thức ăn và canh.
Vốn đang giả nói cười vui mừng, A Chiêuvừa ngửi thấy mùi đồ ăn liền sáng con mắt, trên môi nở nụ cười tươi rói. Vệ Cẩn liếc mắt nhìn thấy, trong lòng không ngăn nổi tiếng thở dàinhưng mặt mày lại không che dấu nổi ý cười.
Tạ Kiều nhìn bộ dáng tham ăn của A Chiêu thì lại càng thêm khinh bỉ.
Con bé nhẹ nhàng đẩy Tạ Niên, dùng ánhmắt như đang nói: Ca, ca nhìn con bé kia chưa, nhìn xem bộ dạng như hậnkhông thể dán hẳn lên bàn ấy!
Tạ Niên vỗ vỗ vào mu bàn tay của TạKiều, ý bảo muội muội mình không được hồ nháo. Tạ Kiều bĩu môi quay đầuđi, trên mặt đầy vẻ tức giận. Tạ Niên cưng chiều Tạ Kiều từ nhỏ, giờphút này thấy bộ dáng con bé như thế làm sao không biết nó đang dỗi.
Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-do-nhi-den-tu-nguoc/1511043/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.