Lưu Manh chỉ vào chiếc bàn nhỏ ngoài ban công, gã đã đặt thức ăn và rượu đỏ ở đó rồi.
"Ban đầu định ra ngoài hẹn hò với em nhưng không yên tâm thằng nhóc này lắm, nên mình tạm thế này nhé."
Học Giỏi gật đầu bảo không sao.
Thế này là ổn rồi, lần đầu hẹn hò, cậu có hơi khẩn trương.
Sau đó Lưu Mạnh chậm rãi hút thuốc mà không nói thêm bất kỳ câu nào, cũng không nhìn cậu.
Học Giỏi bị lơ một lúc lâu, thế là bưng ly rượu lên, đưa đến bên miệng lại buông xuống, "Anh... Anh không định nói gì à?" Không phải đang hẹn hò ư.
Bấy giờ Lưu Manh mới mở mắt, ừ một tiếng đầy mơ hồ, "Chăm em bé mệt rồi, không muốn nói chuyện."
"...Ồ."
"Em có gì muốn nói với tôi à?" Lưu Manh hỏi.
Học Giỏi uống hết rượu trong ly, vẫn không can đảm thêm tí nào, "Không có."
Lưu Manh gật đầu, từ từ hút hết điếu thuốc, sau đó vứt tàn thuốc vào một cành hồng trong bình hoa. Cánh hoa bị đốm lửa nhỏ đốt trúng tỏa ra một mùi hương lạ lùng, đáy lòng Học Giỏi chợt đau nhói, cậu còn tưởng gã tặng hoa cho mình.
Hoặc là nói dù nó được xem như vật trang trí để tăng sự lãng mạn cho bầu không khí này thì cậu cũng định đợi buổi hẹn kết thúc sẽ giấu đi.
Lưu Manh thấy cậu nhếch miệng muốn nói rồi lại thôi thì phì cười, "Sao thế?"
Học Giỏi khẽ nói, "Khá là đáng tiếc."
"Vậy em có tiếc không khi sắp hết thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-con/2965368/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.